Lúc trước dì Trần đến Cố gia vì quan tâm đến Cố Linh, nhưng Tôn Tú Lan lại lén hỏi bà : “chị Trần, có phải chị coi trọng ba Linh Linh không? Nếu chị có ý này, vậy thì em liền đi thôi, đem vị trí mẹ kế của Linh Linh nhường cho chị, cũng để cho chị đỡ phải ngày ngày chạy tới chỗ này.”

Câu này của Tôn Tú Lan làm cho Trần Tuyết Phượng tức giặn thực sự, hơn nữa, bà nhìn bộ dáng Cố Linh nghe lời Tôn Tú Lan, nên rốt cuộc bà không còn đến Cố gia nữa. Bà chỉ ngẫu nhiên nhờ người hỏi thăm tình huống của Cố Linh mà thôi.

Cố Linh nghe thấy dì Trần hỏi mình về hôn sự với Dư gia, cô liền dứt khoát nói cho Trần Tuyết Phượng: “Dì Trần, con từ chối việc kết hôn với Dư gia.”

Ánh mắt Trần Tuyết Phượng sáng lên, bà lập tức cao hứng lên: “Thật sự? Vậy thì tốt quá! Dì nói với con chuyện này. Dư gia này thoạt nhìn thì điều kiện đúng là không tồi, nhưng trên thực tế, mẹ của Dư Minh Hâm không phải là người tốt lành gì. Lúc trước, bà nội Dư Minh Hâm chính là bị mẹ hắn ta làm cho đang sống sờ sờ tức chết! Hiện tại bà ta sợ mất mặt, luôn luôn bày ra bộ dáng người tốt. Trên thực tế, bà ta là một người rất lợi hại. Nếu con gả vào đó, chính là chẳng có ngày lành a!”

Điều này Cố Linh tất nhiên đã biết. Kiếp trước, cô đã hiểu được, bà mẹ chồng của cô lợi hại như thế nào. Bà ta không cần một đao một thương nào vẫn có thể tra tấn người khác đến kiệt sức. Sau khi cô gả đến Dư gia, có một khoảng thời gian, cô đã bị bà ta làm cho mất ngủ hàng đêm, khóc sưng cả mặt từ tối đến sáng..

Nhưng lần này Cố Linh qua nhà dì Trần, không phải muốn nói chuyện về Dư gia, vì dù sao cô sẽ không gả đến Dư gia.

“Dì Trần, con khẳng định sẽ không đồng ý gả đến Dư gia, nhưng hiện tại, con muốn hỏi dì một việc. Lúc trước vì sao mà mẹ con lại phải đi Hải Nam? Mẹ thật sự chỉ là đi công tác sao?”

Sau khi mẹ cô mất, có một lần, trong lúc vô ý, cô nghe thấy khi ba cô uống say có nói : “Dương San, anh quả thực xin lỗi em, kiếp sau, anh nhất định sẽ bồi thường cho em…”

Sau đó, cô chờ ba tỉnh rượu, hỏi lại ông ta là vì sao lại nói như vậy. Nhưng ông ta chỉ nói, vì lúc trước không có đối xử tốt với mẹ cô, cho nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy. Ông ta còn bảo cô, không cần nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện