Tôn Tú Lan quỳ trên mặt đất ôm chân Cố Trường Kiện khóc rống thất thanh : “Trường Kiện, anh tha thứ cho em đi! Em làm như vậy là vì anh, vì cái nhà này! Nếu em không giả bộ đau khổ, làm những việc khổ tâm như vậy, Trần Đại Trụ đã sớm tìm đến đây nháo lên rồi! Lúc trước em phát hiện ra trong bụng đã có Á Á, không có biện pháp nào mới phải gả cho Trần Đại Trụ. Nếu em không gả cho hắn ta, thì Á Á phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ em lại để cho con bé bịi chỉ trích là không có cha sao? Trường Kiện, Trường Kiện, em dám chỉ lên trời mà thề, em làm hết thảy tất cả đều là vì anh, vì Á Á, vì Tiểu Bân. Em yêu anh, em nếu không yêu anh, thì làm sao lúc trước có thể đồng ý chia tay với anh, để cho anh tuỳ ý đi vào trong thành phố kết hôn với Dương San?”

Hai người này, một mắng, một khóc, ồn ào đến kinh thiên động địa, còn Cố Á ôm lấy tiểu Bân trốn ở trong phòng cô ta, da đầu căng ra đau đớn.

Cô ta không thể nghĩ ra được, mọi chuyện lại phát sinh ra ồn ào đến như vậy. Cô ta không ngờ Trần Đại Tráng lại có thể đến đây, làm ra những chuyện mất mặt như vậy. Còn ba cô ta Cố Trường Kiện còn bị mất công tác, thậm chí hành lý mà mẹ cô ta cố ý chuẩn bị cho cô ta đi hải đảo đã bị Cố Linh cầm đi mất!

Phải biết rằng, trong hành lý kia, có 150 đồng, mẹ cô ta trộm dấu cho cô ta.

Hiện tại toàn bộ tài sản của Cố gia đã bị Cố Linh cướp đoạt hết rồi, tổng cộng chỉ còn lại mấy chục đồng tiền, bọn họ phải sống như thế nào?!

Mà Dư gia…… Đúng rồi, Dư gia!

Dư gia như thế nào không dẫn người tới cầu hôn? Ngày hôm qua Dư Minh Hâm không phải đã làm những hành động thân mật với cô ta như vậy sao?

Chẳng lẽ Dư Minh Hâm không nhận lỗi lầm hắn ta đã gây ra? Cố Á rất muốn lập tức đi ép hỏi Dư Minh Hâm, nhưng nghĩ lại những chuyện gièm pha của nhà mình, trong lúc nhất thời cô ta cũng không biết nên dùng lý do gì đi đến đó. Cô ta đành nghĩ, từ từ đi, chờ thêm hai ngày nữa, chờ ba mẹ cô ta hoà hảo lại, cô ta sẻ bảo ba mẹ đến tìm Dư gia tính sổ.



Dù sao, cô ta khẳng định phải gả đến Dư gia!

Cố Tiểu Bân ở bên cạnh, đói đến đáng thương vô cùng: “Chị hai, em đói bụng, mẹ vì sao lại không nấu cơm?”

Cố Á cũng đói, nhưng ba mẹ cãi nhau, đánh nhau cả ngày, ai dám đi trêu chọc?

Cuối cùng Cố Á từ phía dưới ván giường lấy ra hai khối bánh hạch đào, mỗi chị em một khối, uống nước lạnh xuống bụng coi như chấp nhận. Sau đó, Cố Á cùng Cố Tiểu Bân tâm phiền ý loạn nằm ở trên giường ngủ rồi.

Cố Á không nghĩ tới, cô ta ngủ một giấc liền có một giấc mơ. Trong mơ mọi thứ diễn ra rất chân thật, hơn nữa, cô ta còn nhìn thấy, bản thân cô ta đang viết tiểu thuyết, bản thân cô ta tạo ra tất cả mọi thứ cho các nhân vật trong đó, cô ta rõ ràng có thể định đoạt toàn bộ cốt truyện.

Trong đó có một loại đồ vật hư ảo giống như một cái Tv, trên màn hình Tv là hình ảnh Cố Linh cùng mấy thanh niên trí thức đang bao lớn bao nhỏ ở trên xe lửa đến hải đảo.

Cố Á rõ ràng có thể nhìn thấy được, có ba nam thanh niên trí thức đang tranh nhau xách túi đồ cho Cố Linh. Cố Á nhịn không được mà âm thầm nghiến răng. Đời trước, lúc cô ta ngồi trên xe lửa đi hải đảo, sao lại không có thanh niên trí thức nào giúp cô ta xách đồ?

Cố Á hít sâu một hơi, đừng nhìn Cố Linh hiện tại đắc ý, chờ đến lúc bọn họ ngồi trên thuyền sẽ biết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện