Cố Linh nhìn một màn này, lại nghĩ đến hai mươi năm đời trước của mình. Mỗi lần cô đều bị Tôn Tú Lan này dùng bề ngoài ôn nhu vô tội làm cho không thể nói được một câu. Có gì uỷ khuất, cô chỉ có thể chôn ở trong lòng mà thôi.

Cố Linh nhìn bà ta, khẽ cười : “Kỳ thật mẹ có thể để dành lại một phần cơm cùng thức ăn cho tôi. Như vậy cả nhà đều không cần phải chờ tôi về mới ăn cơm. Mấy ngày hôm trước, thìm Lưu ở trong ngõ chúng ta còn nói tôi không hiểu chuyện, mỗi ngày đều làm cho mọi người trong nhà phải chờ tôi trở về mới có thể ăn cơm. Ba, con cũng không phải là người như vậy, ba là người chứng kiến. Tội danh lớn như vậy, con gánh không được nha!”

Cố Trường Kiện nghe con gái nói xong, cũng nhíu mày: “Về sau liền để phần lại một phần cơm cùng thức ăn trong nồi cho Linh Linh là tốt rồi.”

Tôn Tú Lan thấy thế, trong lòng lộp bộp một chút. Bà ta cảm giác Cố Linh có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng không có thời gian suy xét tỉ mỉ, chỉ cười làm lành nói: “Nếu Linh Linh không muốn ăn cơm cùng chúng ta, vậy thì mẹ sẽ để lại riêng cho con một phần cũng được, dù sao hết thảy đều nghe Linh Linh.”

Tấm tắc, bà ta đây là lại cấp cho Cố Linh một tôi danh “Không muốn ăn cơm cùng người trong nhà”! Cố Linh cười tủm tỉm, tự mình ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào Tôn Tú Lan nói : “Con là tan tầm mới có thể về nhà, không kịp về ngay lúc cả nhà ăn cơm. Không phải là con không muốn ăn cơm cùng mọi người, mẹ có phải có gì hiểu lầm hay không?”

Tôn Tú Lan sửng sốt, nháy mắt một cái, bà ta đã lại nghẹn ngào, hai tay tỏ ra ngựng ngùng, xoa xoa ở tạp dề : “Linh Linh, mẹ có phải lại nói sai cái gì, chọc con không cao hứng không? Mẹ thật đúng là đáng chết, chỉ vì lo lắng cho con, để ý con, mới làm như vậy, con không cần phải giận mẹ có được không?”

Cố Á đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy mẹ cô ta khóc, không chịu được nữa, tức giận đứng lên: “Cố Linh! Mẹ tôi từ lúc đến Cố gia này, có chỗ nào cần phải xin lỗi cô không? Bà ấy nơi nơi đều nịnh bợ cô, lấy lòng cô, cô còn làm cho bà ấy khó xử như vậy? Cô có phải là con người hay không?”

Ngay cả Cố Trường Kiện là cha ruột của Cố Linh cũng nhíu mày : “Linh Linh, mẹ con là có tâm, sao con lại có thể như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện