Chỉ có Bành Hiểu Nguyệt nhìn biển rộng không cao hứng, một lát sau, cô ta hô lên : “Mệt chết được! Có thể tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước được không? Muốn thưởng thức biển thì về sau còn nhiều thời gian lắm!”

Lời này của cô ta nhưng thật ra cũng đúng. Sau này còn rất nhiều thời gian thưởng thức cảnh biển. Cả đoàn đã phải trải qua một đoạn đường dài đầy xóc nảy, đến cả khung xương cũng giống như bư bẻ gẫy. Tốt nhất vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt đã! Lý Hải Hà móc ra từ ba lô của cô ấy một tấm bản đồ, nhưng tấm bản đồ này quả thực rất đơn sơ, chỉ có thể phối hợp cùng kim chỉ nam mới biết được chút phương hướng. Cả đoàn thanh niên trí thức đi thêm nửa giờ đồng hồ nữa mới tìm đến được chỗ ở được sắp xếp.

Các nhóm thanh niên trí thức đến hải đảo trước đó vì đủ loại nguyên nhân hiện tại không còn lại một ai. Dãy nhà ở của thanh niên trí thức hiện any, cũng là do bộ đội đóng quân ở đây dựng tạm cho bọn họ. Bành Hiểu Nguyệt nhìn đến chỗ ở đơn sơ, nhịn không được mà nói thầm: “Cái chỗ này nát như vậy, chỉ có hai gian nhà, ngủ như thế nào a? Chẳng lẽ nam một gian, nữ một gian?”

Tiếng nói của cô ta vừ dứt, căn nhà bị ghét bỏ kia bỗng nhiên ầm vang một tiếng, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của mọi ngời, hai gian nhà đổ sập!

Nhà ở nháy mắt đã bị sập, làm cho đội ngũ thanh niên trí thức nháy máy đã quên mất luôn cảnh biển mỹ lễ lúc nãy, bây giờ trong mắt tất cả chỉ còn sợ hãi cùng sốt ruột!



“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Buổi tối biết ở đâu đây? Cái chỗ chim không thèm ỉa này, quả thực chính là một hòn đảo hoang. Bây giờ muốn chúng ta xây dựng nó như thế nào?” Một nam thanh niên trí thức nhịn không được nữa, bắt đầu bùng nổ.

Bành Hiểu Nguyệt cũng gấp đến độ dậm chân: “Hiện tại có thể quay trở về được không? Ở lại đây căn bản không có đường sống a!”

Sắc mặt của mọi người bắt đầu khác nhau, người mệt mỏi, người cảm giác không có hy vọng, người tỏ ra tức giận....Lý Hải Hà là đội trưởng, cô ấy lập tức cả giận nói : “Chỉ một chút khổ cực như vậy mà mọi người đã không chịu nổi rồi sao? Lúc trước, thời điểm cách mạng, khổ cực gì mà cha mẹ chúng ta chưa ăn qua? Thời tiết khắc nghiệt, bão táp mưa xa, thế hệ đi trước có ai chưa chịu? Ở đây trời trong nắng ấm, đất đai phì nhiêu, chúng ta chỉ cần cố gắng xây dựng nơi này phát triển lên thì nơi đây sẽ thay đổi hoàn toàn. Hiện tại các đồng chí đã lùi bước sao? Chẳng lẽ muốn tận mắt nhìn thấy đất đai của tổ quốc vĩnh viễn chỉ là một hòn đảo hoang sao? Như vậy không phải là để cho người nước ngoài chê cười chúng ta?”

Cô ấy nói xong, quay sang nhìn chằm chằm Bành Hiểu Nguyệt nói: “Ai muốn trở về, có thể trở về, nhưng sau khi trở về chỉ sợ không chịu nổi.”

Thanh niên trí thức trốn trở về đó một tội danh rất lớn! Nếu muốn trở về thì ít nhất cũng phải ở lại chỗ này một khoảng thời gian, sau đó viết thư về nha, xin người nhà dùng quan hệ để được điều động. Hiện tại, không ai có khả năng được trở về cả.

Bị Lý Hải Hà rống cho mội hồi, tất cả mọi người nhất thời đánh mất ý định bỏ về. Nhưng trước mắt cần phải tìm biện pháp tìm được chỗ ở qua đêm nay đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện