Đời trước Cố Linh chính là dựa theo sự sắp xếp của mẹ kế Tôn Tú Lan, gả cho Dư Minh Hâm. Dư giả quả thật điều kiện rất tốt, nhưng sau khi Cố Linh gả qua đó, nhà mẹ đẻ của cô liền không ngừng hút máu Dư gia. Tôn Tú Lan có thể có hàng ngàn, hàng vạn lý do khiến cho Cố Linh không thể nào từ chối đề nghị của bà ta.

Sau đó vì vấn đề này mà mẹ chồng có ý kiến rất lớn với Cố Linh. Mẹ chồng cô ngày ngày chỉ cây dâu mắng cây hoè, bà ấy chẳng vì việc cô hết lòng hết sức trợ giúp chồng làm cho công ty ngày càng lớn mạnh hơn mà tha cho cô. Hơn nữa, cô còn tận mắt nhìn thấy chồng mình cùng thư ký ôm hôn lăn lộn trong văn phòng…

Cố Linh đời trước sinh được hai con trai, nhưng một đứa so với một đứa càng đối xử lạnh nhạt hơn với cô. Thẳng đến khi cô bị ung thư vú, thoi thóp nằm trên giường bệnh, thì cũng chẳng có ai đến thăm.

À không, Tôn Tú Lan có đến thăm Cố Linh. Lúc đó Tôn Tú Lan đã lớn tuổi, bà ta ngồi bên mép giường bệnh của Cố Linh, vui sướng kể ra những việc bà ta đã lợi dụng cô từ khi bà ta bước chân vào Cố gia như thế nào. Rồi bà ta ức hiếp Cố Linh ra sao khi cô đi lấy chồng. Những lời Tôn Tú Lan nói hôm đó, chính là lý do làm cho trái tim của Cố Linh trực tiếp nhảy bang bang lên thành hai trăm nhịp một phút.

Cho tới hôm nay trọng sinh, Cố Linh mới hoàn toàn hiểu rõ một đạo lý, nhẫn nhất thời chết càng khốn khổ, lui một bước dễ mắc u xơ.

Nhường nhịn sẽ không mang đến cho cô những ngày hạnh phúc bình an, chỉ có thể chôn vùi thời gian cả đời của cô mà thôi. Vì vậy, tốt nhất không nên đau lòng cho người khác! Nếu Cố Linh cô đã nhận được một cơ hội trọng sinh, vậy thì cô cần phải nắm chặt lấy cơ hội này.

Cố Linh muốn xé rách gương mặt thật của Tôn Tú Lan, cô muốn từ chối hôn sự của Dư gia, hơn nữa, cô còn muốn thống khoái sống cuộc sống hồi sinh này của mình.



Đương nhiên, những việc này cần phải có một kế hoạch được chuẩn bị thật tốt. Cô không thể không có một chuẩn bị gì đã gây chuyện được, nếu cô làm như vậy, không thể nhận được một chỗ tốt nào hết.

Cho nên ngay lúc này, khi đối mặt với Tôn Tú Linh, với việc hôn nhân của Dư gia, Cố Linh chỉ nhíu mày nói : “Để tôi nghĩ chút đi.”

Cố Linh nói xong liền đi về phòng của mình, không chú ý thấy, tay Cố Á đang nắm đôi đũa kích động đến mức run rẩy hai cái.

Không sai, mười ngày trước Cố Á cũng trọng sinh.

Đời trước, Cố Á trở thành thanh niên trí thức dựa theo sự sắp xếp của mẹ đẻ mình Tôn Tú Lan. Cô ta phải đi đến hải đảo. Mẹ cô ta nói rằng, hải đảo tuy xa, nhưng trên đó có một vị lãnh đạo trẻ tuổi đóng quân, hơn nữa anh ta chưa lập gia đình. Nếu Cố Á nỗ lực, chỉ cần ăn khổ mấy năm ở hải đảo sẽ có thể trở thành phu nhân thủ trưởng. Cô ta như vậy cũng được coi là sống thành công rồi!

Nhưng chỉ có Cố Á biết, khi cô ta đến hải đảo, cô ta mới biết được, sống ở đó vất vả gian khổ như thế nào!

Ngày đầu tiên cô ta tới hải đảo thì nhà gỗ của nhóm thanh niên trí thức bị sập, thanh niên trí thức toàn bộ đều phải sống trong lều trại, vấn đề ăn cơm trở thành một vấn đề lớn. Tháng thứ nhất, ở hải đảo đang có sáu thanh niên trí thức thì đến ba người nhờ quan hệ trong nhà được trở về thành phố. Hơn nữa còn có một thanh niên trí thức bị chết. Chỉ còn lại Cố Á với một nữ thanh niên trí thức khác. Hai người nơm nớp lo sợ, đáng thương vô cùng. Cuối cùng hai người cũng được sống trong doanh trại bộ đội. Nhưng khi vào trong doanh trai, Cố Á lại biết được tin tức, vị thủ trưởng trẻ tuổi kia bị trọng thương, hiện tại chỉ thoi thóp hơi thở. Vậy thì cái chức vợ thủ trưởng kia của cô ta còn hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện