Mỗi lần Cố Linh muốn phát tát tức giận, Tôn Tú Lan sẽ quỳ xuống, khóc lóc cầu xin cô : “Đều là do mẹ không dạy dỗ Á Á tốt. Linh Linh, con có trách thì trách mẹ đi! Con đánh mẹ, mắng mẹ, chỉ cần con hả giận là được!”

Mỗi lần như vậy Cố Linh đều không giải quyết được việc gì.

Mặt ngoài nhìn giống như Tôn Tú Lan yêu chiều Cố Linh, nhưng trên thực tế, tất cả chỗ tốt đều bị Cố Á cùng Cố Tiểu Bân chiếm được.

Đến khi Cố Linh gẳ đến Dư gia, cũng chưa được một ngày nào sung sướng. Cô vì chồng, vì con, vì mẹ chồng, mà cứ nhường nhịn hết ngày này qua ngày khác, thẳng đến khi bản thân cô mắc bệnh ung thư…

Có đôi khi Cố Linh ảo tưởng, có một ngày, mẹ ruột của cô bỗng nhiên trở về, bà sẽ ôm cô ào trong ngực, nói cho cô biết, trên đời này, còn có một người chân chính yêu thương cô.



Cố Linh hít sâu một hơi, vứt bỏ những suy nghĩ bi quan trong đầu mình. Cô bắt đầu suy xét mọi việc của bản thân. Cô hiện tại đang là công nhân trong xưởng thực phẩm, tiền lương mỗi tháng đều phải đưa cho Tôn Tú Lan. Mỗi lần cô nhận được lương, Tôn Tú Lan đều nói “mượn” nhưng chưa bao giờ trả lại tiền lương cho cô.

Cố Linh tính toán, cô cần phải lấy về toàn bộ số tiền đó. Mặt khác, tài sản mà mẹ ruột cô để lại, cô cũng cần phải lấy về được một phần. Rồi sau đó cô sẽ vào ký túc xá xưởng thực phẩm ở, cô quả thực không muốn dây dưa một chỗ cùng mấy mẹ con Tôn Tú Lan này nữa.

Còn cha ruột của cô Cố Trường Kiện sao, ông ta chính là một người hồ đồ, nếu cô tiếp tục sống với người như vậy, nhiều ít sẽ bị giảm thọ mất.

Mà Dư gia sao? Đời này cô sẽ không để bản thân giống như quá khứ, cô sẽ không nhường nhịn bất luận kẻ nào. Cô đi làm kiếm tiền, tất cả số tiền đó để cho bản thân được sung sướng, cô tội gì phải làm lụng vất vả vì kẻ khác? Đương nhiên, nếu có cơ hôi, cô rất muốn đi đến nơi khác, lang bạt một phen. Cô muốn nhìn thế giới bên ngoài như thế nào. Mấy chục năm của đời trước, cô đều không đi ra khỏi cái thành phố này….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện