Sau khi trở về nhà, An Nhiên bỗng nhiên rất muốn ăn gà rán cùng với coca, cô từ trong không gian lấy đồ ăn ra, đeo tai nghe lên rồi chọn một bộ phim điện ảnh hài vui nhộn, sau đó ăn một cách ngon lành.
An Nhiên nằm ở trên giường cảm giác vừa rồi bản thân cô giống như được quay về kiếp trước vậy. Cũng không biết sau khi cha mẹ biết được cô đã qua đời rồi thì sẽ cảm thấy khổ sở hay là cảm thấy giải thoát nữa đây.
Duyên phận của cô với cha mẹ có thể thật sự là ngắn ngủi vậy đó, nhưng An Nhiên bản thân cô thật sự đã may mắn hơn rất nhiều người rồi. Có không gian này làm hậu thuẫn, việc ăn uống cũng không cần lo lắng nữa.
Mải miết suy nghĩ như vậy, An Nhiên cứ thế tiến vào giấc mộng đẹp.
Những ngày tiếp theo, ngày nào cũng phải làm việc lao động, cứ thế lặp lại đến bản thân cũng cảm nhận được đã bị phơi đen thêm rồi. Sau đó thì hoan nghênh ngày được nghỉ ngơi. Mọi người đều chuẩn bị lên trấn nhìn xem, cô cũng muốn đi nhìn xem chợ đen trong truyền thuyết kia.
Tới cửa thôn thì phát hiện có rất nhiều người ờ đây rồi. Xe bò đã kéo đầy người, bác Vương đánh xe đau lòng tới mức chau mày, sợ con bò sẽ chết vì mệt mất thôi.
Không còn cách nào khác, quá tải thật sự rất nguy hiểm. Chỉ có thể đi từng bước thôi. Mọi người cứ cười nói vui đùa cũng không cảm thấy xa lắm, cảm giác không qua bao lâu thì có thể tới được trấn rồi.
Lần trước tới đây họp chợ cũng có bớt lấy thời gian để đi dạo dạo, trấn cũng không có lớn lắm nhưng cơ sở vẫn đầy đủ. Có tiệm cơm, hiệu sách và rạp chiếu phim hợp tác xã Cung - Tiêu.
Cô quyết định trước tiên sẽ đi tiệm cơm quốc doanh, nếm thử những món ngon ở thời đại này.
Sau khi hỏi mọi người muốn đi đâu thì ai cũng tỏ vẻ muốn đến hợp tác xã Cung - Tiêu, nên An Nhiên chỉ đành một mình đến tiệm cơm quốc doanh.
Sau khi bước vào tiệm cơm thì khách cũng không đông lắm, có thể nguyên nhân là vì đang không phải là giờ ăn cơm. Cô đi đến bảng đen ở bên cạnh tủ quầy nhìn xem hôm nay có món gì.
Người phục vụ nhếch mắt nhìn An Nhiên một cái sau đó cũng không nói gì. Cung ứng của hôm nay gồm có thịt kho và sủi cảo nhân dưa chua.
Mắt An Nhiên sáng lên, vẩy vẩy tay nói: “Chào cô, cho tôi một phần thịt kho và một đĩa sủi cảo nhân dưa chua.”
Người phục vụ viết xuống một cách chậm rì trên tờ thanh toán ‘Tham ô và lãng phí là hai tội cực kỳ lớn. Tổng cộng tám đồng, một ký phiếu lương thực.’
An Nhiên cảm thấy người phục vụ này đang khinh thường cô, hừ, cô ấy đối với sức ăn của cô chẳng hay biết gì cả.
Sau khi thanh toán xong, cô tìm chỗ ngồi xuống, suy nghĩ một lát nữa phải mua một cuốn lời trích dẫn của những người vĩ đại để học thuộc mới được, bằng không mua đồ chẳng tiện gì cả.
Món ăn rất nhanh đã được đưa lên, nữ phục vụ vừa trợn mắt vừa hô: “Đến lấy rau đi.” Trước kia có thấy trong tiểu thuyết viết, những nhân viên phục vụ trong thời đại này thái độ không tốt lắm, cô cảm thấy là chuyện bịa đặt, thật sự trải nghiệm qua rồi mới biết là chân thật.
Sau khi lấy rau xong. An Nhiên đưa lưng về phía cô ấy cũng trợn mắt lên.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười ‘phụt…’, cô quay qua nhìn về vị trí phát lên tiếng động chỉ thấy là hai người quân nhân. Thứ lỗi cho cô chỉ nhìn thấy quân phục thì liền rời tầm mắt, bởi vì mùi hương của thịt kho thật sự rất thơm, mùi hương cứ vậy xộc thẳng vào mũi.
Quay về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, gấp đến nỗi không thể chờ đợi để nếm thử nó.
“Ưm, ưm ưm ngon thật đấy. So với thịt kho kiếp trước mà mình ăn ngon hơn nhiều, chắc là do thịt lợn ở bây giờ tốt hơn chăng?” Nội tâm trong lòng cô đã bắt đầu gào thét lên.
Sủi cảo nhân dưa chua cũng không tệ, dưa chua được lên men tự nhiên, quá tuyệt vời. Toàn bộ được ăn hết sạch sẽ. Cô đối với tiệm cơm quốc doanh lần này thật sự rất vừa ý.
Từ tiệm cơm đi ra, An Nhiên lại liếc mắt nhìn chỗ ngồi của hai người quân nhân kia, chỗ ngồi đã trống rồi nghĩ chắc là đã sớm rời đi rồi.
Cô còn chưa biết được là bản thân đã gặp được nam chính ở trong sách rồi nhưng vì thịt kho nên đã bỏ lỡ mất.
Ăn có hơi nhiều, nên cô thong dong bước như ông chú già dạo bộ trên phố. Sau khi mua xong sách ở trong tiệm sách, còn đang nghĩ không biết chợ đen ở đâu thì bất giác đi tới một nơi vừa hẻo lánh vừa bí ẩn.
An Nhiên nằm ở trên giường cảm giác vừa rồi bản thân cô giống như được quay về kiếp trước vậy. Cũng không biết sau khi cha mẹ biết được cô đã qua đời rồi thì sẽ cảm thấy khổ sở hay là cảm thấy giải thoát nữa đây.
Duyên phận của cô với cha mẹ có thể thật sự là ngắn ngủi vậy đó, nhưng An Nhiên bản thân cô thật sự đã may mắn hơn rất nhiều người rồi. Có không gian này làm hậu thuẫn, việc ăn uống cũng không cần lo lắng nữa.
Mải miết suy nghĩ như vậy, An Nhiên cứ thế tiến vào giấc mộng đẹp.
Những ngày tiếp theo, ngày nào cũng phải làm việc lao động, cứ thế lặp lại đến bản thân cũng cảm nhận được đã bị phơi đen thêm rồi. Sau đó thì hoan nghênh ngày được nghỉ ngơi. Mọi người đều chuẩn bị lên trấn nhìn xem, cô cũng muốn đi nhìn xem chợ đen trong truyền thuyết kia.
Tới cửa thôn thì phát hiện có rất nhiều người ờ đây rồi. Xe bò đã kéo đầy người, bác Vương đánh xe đau lòng tới mức chau mày, sợ con bò sẽ chết vì mệt mất thôi.
Không còn cách nào khác, quá tải thật sự rất nguy hiểm. Chỉ có thể đi từng bước thôi. Mọi người cứ cười nói vui đùa cũng không cảm thấy xa lắm, cảm giác không qua bao lâu thì có thể tới được trấn rồi.
Lần trước tới đây họp chợ cũng có bớt lấy thời gian để đi dạo dạo, trấn cũng không có lớn lắm nhưng cơ sở vẫn đầy đủ. Có tiệm cơm, hiệu sách và rạp chiếu phim hợp tác xã Cung - Tiêu.
Cô quyết định trước tiên sẽ đi tiệm cơm quốc doanh, nếm thử những món ngon ở thời đại này.
Sau khi hỏi mọi người muốn đi đâu thì ai cũng tỏ vẻ muốn đến hợp tác xã Cung - Tiêu, nên An Nhiên chỉ đành một mình đến tiệm cơm quốc doanh.
Sau khi bước vào tiệm cơm thì khách cũng không đông lắm, có thể nguyên nhân là vì đang không phải là giờ ăn cơm. Cô đi đến bảng đen ở bên cạnh tủ quầy nhìn xem hôm nay có món gì.
Người phục vụ nhếch mắt nhìn An Nhiên một cái sau đó cũng không nói gì. Cung ứng của hôm nay gồm có thịt kho và sủi cảo nhân dưa chua.
Mắt An Nhiên sáng lên, vẩy vẩy tay nói: “Chào cô, cho tôi một phần thịt kho và một đĩa sủi cảo nhân dưa chua.”
Người phục vụ viết xuống một cách chậm rì trên tờ thanh toán ‘Tham ô và lãng phí là hai tội cực kỳ lớn. Tổng cộng tám đồng, một ký phiếu lương thực.’
An Nhiên cảm thấy người phục vụ này đang khinh thường cô, hừ, cô ấy đối với sức ăn của cô chẳng hay biết gì cả.
Sau khi thanh toán xong, cô tìm chỗ ngồi xuống, suy nghĩ một lát nữa phải mua một cuốn lời trích dẫn của những người vĩ đại để học thuộc mới được, bằng không mua đồ chẳng tiện gì cả.
Món ăn rất nhanh đã được đưa lên, nữ phục vụ vừa trợn mắt vừa hô: “Đến lấy rau đi.” Trước kia có thấy trong tiểu thuyết viết, những nhân viên phục vụ trong thời đại này thái độ không tốt lắm, cô cảm thấy là chuyện bịa đặt, thật sự trải nghiệm qua rồi mới biết là chân thật.
Sau khi lấy rau xong. An Nhiên đưa lưng về phía cô ấy cũng trợn mắt lên.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười ‘phụt…’, cô quay qua nhìn về vị trí phát lên tiếng động chỉ thấy là hai người quân nhân. Thứ lỗi cho cô chỉ nhìn thấy quân phục thì liền rời tầm mắt, bởi vì mùi hương của thịt kho thật sự rất thơm, mùi hương cứ vậy xộc thẳng vào mũi.
Quay về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, gấp đến nỗi không thể chờ đợi để nếm thử nó.
“Ưm, ưm ưm ngon thật đấy. So với thịt kho kiếp trước mà mình ăn ngon hơn nhiều, chắc là do thịt lợn ở bây giờ tốt hơn chăng?” Nội tâm trong lòng cô đã bắt đầu gào thét lên.
Sủi cảo nhân dưa chua cũng không tệ, dưa chua được lên men tự nhiên, quá tuyệt vời. Toàn bộ được ăn hết sạch sẽ. Cô đối với tiệm cơm quốc doanh lần này thật sự rất vừa ý.
Từ tiệm cơm đi ra, An Nhiên lại liếc mắt nhìn chỗ ngồi của hai người quân nhân kia, chỗ ngồi đã trống rồi nghĩ chắc là đã sớm rời đi rồi.
Cô còn chưa biết được là bản thân đã gặp được nam chính ở trong sách rồi nhưng vì thịt kho nên đã bỏ lỡ mất.
Ăn có hơi nhiều, nên cô thong dong bước như ông chú già dạo bộ trên phố. Sau khi mua xong sách ở trong tiệm sách, còn đang nghĩ không biết chợ đen ở đâu thì bất giác đi tới một nơi vừa hẻo lánh vừa bí ẩn.
Danh sách chương