Cô đi ra chợ đen, liền cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm, nhưng vì phòng ngừa có người theo dõi, cô đi lung tung vài vòng, xác định phía sau không ai mới tìm một nơi hẻo lánh tiến vào không gian.

Bên này anh Khôn khom lưng hỏi ông chủ Hầu: “Ông chủ, ngài nói có cần đi theo không?”

Ông chủ Hầu cười cười nói: “Không cần, có nhiều lương thực như vậy, không thể là một người, không cần thiết đắc tội với người ta.”

Bên này An Nhiên đổi xong quần áo đi ra không gian, An Nhiên nghĩ trước tiên đến nhà thím Phùng thăm hỏi, rồi đưa chút đồ cho thím Phùng.

Đi đến nơi, An Nhiên gõ cửa nhưng mãi không ai ra mở cửa, cô nghĩ có lẽ là không có ai ở nhà, cô đang chuẩn bị đi thì bác gái hàng xóm bên cạnh đang đi ra xem sao, thấy An Nhiên đứng ở cửa liền cảnh giác hỏi: “Cô tìm ai?”

An Nhiên sợ bị hiểu lầm, vội vàng nói: “Cháu muốn hỏi, người nhà này đi đâu rồi ạ, cháu gõ cửa mà không thấy ai ra mở, có phải không có ai ở nhà hay không.”

Bác gái hàng xóm nghe An Nhiên hỏi chuyện thì mặt mang theo không đành lòng nói: “Mấy ngày hôm trước ông Trịnh mất, Tố Cầm cũng đi theo luôn rồi, hai người cũng không có con cái gì, nên mất cũng không ai biết. Hai người bọn họ không còn, nhà ở này, cũng để quốc gia thu hồi lại, người tốt như vậy sao vận mệnh lại như thế chứ.”

An Nhiên nghe xong đỏ hốc mắt, lúc trước không phải còn rất tốt sao? Tại sao lại như vậy.

Có lẽ thế gian này đối với bọn họ quá mức hà khắc rồi, không có gì lưu luyến, cho nên thím Phùng mới muốn chết cùng với bạn già của mình.

Sau đó An Nhiên lại hỏi bác gái hàng xóm: “Vậy bác có biết bọn họ được chôn ở đâu không ạ?”



Bác gái hàng xóm trả lời: “Không biết, người mất rồi liền mang đi, tình hình cụ thể như thế nào cũng không biết, nhưng bác khuyên cháu nha, đừng hỏi thăm.” Nói xong liền đi vào nhà.

An Nhiên đứng ở trước cửa nhà thím Phùng, đứng thật lâu, thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.

Thấy sắp đến thời gian tập hợp, An Nhiên chạy nhanh để đuổi kịp, đi trở về vẫn là những người đó, mọi người đều đang hỏi han nhau xem hôm nay mua được gì.

Thím Xuân hỏi An Nhiên: “Mua được thịt không?”

An Nhiên nói: “Mua được ạ, này là rất may mắn.”

Ánh mắt hâm mộ của mọi người đều hướng về An Nhiên, đó chính là thịt á, nghĩ đến là chảy nước miếng, sớm biết thế, chính mình cũng đi mua hai lạng, cả nhà ăn một bữa ăn ngon.

Đến thôn Thanh Sơn, An Nhiên không có đi về điểm thanh niên trí thức, mà đi theo đến nhà thím Trình.

Vào sân, con dâu cả nhà họ Tiêu thấy mẹ chồng về còn mang theo thanh niên trí thức Tiểu An, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đã về ạ, chào thanh niên trí thức Tiểu An, mau vào ngồi đi.”

An Nhiên nói với chị dâu cả Tiêu và bác gái Trình: “Thím, chị dâu, cháu không vào ngồi đâu ạ, cháu đưa thịt cho thím.”

Nói rồi lấy ra miếng thịt mỡ đã chuẩn bị lúc trước, cô biết ở những năm này, mọi người đều thích thịt mỡ vì nhiều mỡ nước.

Quả nhiên thím Trình thấy thịt cười đến không khép miệng được, nói với An Nhiên: “Miếng thịt này cháu chọn rất tốt, chờ chút, thím đi lấy nước tương cho cháu.”



Sau đó xoay người đi vào nhà. Chị dâu cả Tiêu cũng cười ha hả đi theo sau, có thể thấy được mị lực của miếng thịt này là rất lớn.

Lúc này, Tiêu Thành An từ bên ngoài trở về, thấy cô gái nhỏ ngồi ở trong sân nhà mình, vui vẻ nói: “Em sao lại ở nhà tôi, tới tìm tôi à?”

An Nhiên: “...” 

Lúc này thím Trình đi ra cầm một lu lớn nước tương, nói: “Thím thấy cháu không có gì để đựng, cháu mang cái chậu này về, dùng xong rồi trả lại đây là được.”

Nói xong, không đưa cái chậu cho An Nhiên, ngược lại là đưa cho Tiêu Thành An, nói với con thứ hai: “Con đưa thanh niên trí thức Tiểu An về, đồ vật quá nặng.”

Tiêu Thành An không nói hai lời, vui tươi hớn hở nhận lấy, nói với An Nhiên: “Đi thôi, thanh niên trí thức Tiểu An.”

An Nhiên vội vàng cảm ơn thím Trình rồi đi theo Tiêu Thành An ra sân, đi về phía điểm thanh niên trí thức.

Thím Trình nhìn thấy hai người đi bên cạnh nhau, nghĩ: “Thật xứng đôi, lớn lên đều đẹp, đứa trẻ sinh ra cũng sẽ rất đẹp.”

Thím Trình sửng sốt, từ từ, đúng rồi, thím Trình vỗ đùi, đây là không phải có sẵn người được chọn sao. Buổi tối chồng bà trở về, phải cùng ông ấy nói chuyện.

Sau đó vui tươi rạo rực đi vào phòng, thịt hôm nay không thể để cho vợ của con trai cả giày xéo được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện