Lúc này, Vương Minh Trí ở bên cạnh bắt đầu giảng hòa kiểu thiên vị nói: “Cũng không có chuyện gì quá to tát cả, đồng chí Vương Khê Khê gần đây có chút không thoải mái là có thể hiểu được, đồng chí Từ Chiêu Đệ, cô không cần chuyện bé xé ra to.” An Nhiên cảm thấy Vương Minh Trí gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, Từ Chiêu Đệ nghe anh ta nói xong, ánh mắt nhìn anh ta như thể cô ấy muốn xé xác anh ta ra, làm cho Vương Minh Trí sợ hãi lùi lại phía sau một bước. Từ Chiêu Đệ không thèm tranh cãi với anh ta nữa, chỉ nói một tiếng: “Đồ hèn.”
Vương Minh Trí không biết nên tức giận hay xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng. Một lúc lâu sau không nói được lời nào. Nữ chính mất đi một đồng đội ngu ngốc, thắng thua đã phần nào rõ ràng. An Nhiên ở bên cạnh yên lặng nhìn xem, cái này còn thú vị hơn rất nhiều so với chương trình truyền hình.
Hoàng Kiến Thiết nghiêm túc nói: “Mọi người phải lý trí một chút, chúng ta ngồi xuống đây bàn bạc biện pháp giải quyết. Thay vì một mực hành động theo cảm tính và để người khác nhìn thấy trò cười. Mọi người cảm thấy như thế nào?”
Lời của anh cả Hoàng Kiến Thiết vẫn có chút tác dụng. Mọi người đều tìm một chỗ và ngồi xuống. Sau khi An Nhiên trở về phòng và đặt giỏ xuống, cô cũng đi tìm một chỗ và ngoan ngoan ngồi. Ý nghĩ thực sự trong lòng cô là rất muốn được cắn hạt dưa và ăn khoai tây chiên.
Tại sao một bộ phim truyền hình xuất sắc như thế này lại không được ăn cơ chứ, quá tệ.
Hoàng Kiến Thiết thấy mọi người đều bình tĩnh trở lại, sau đó anh ấy nói: “Mọi người nghĩ sao, có ý kiến gì không? Nếu như cảm thấy giống như hiện tại không ổn, vậy thì chúng ta sẽ ăn riêng, xem xem có người nào muốn cùng người nào một nhóm không, như thế sẽ không có mâu thuẫn, mọi người cảm thấy sao?”
An Nhiên nghĩ thầm ‘quá được, sao lại không được cơ chứ. Mình luôn lo lắng làm sao để được ăn riêng, đúng là thực sự đang buồn ngủ lại được đưa cho cái gối.”
Từ Chiêu Đệ lớn giọng nói: “Được, cứ chia ra ăn như vậy đi. Mọi người muốn ăn cùng người nào thì tự mình nói. Tôi bày tỏ thái độ trước là tôi không thể cùng một nhóm với Vương Khê Khê. Còn lại người nào cũng được hết.” Vương Khê Khê buồn bã cúi đầu xuống, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ bất mãn và oán hận.
An Nhiên giơ tay lên, ngoan ngoãn nói: “Em tự mình đốt lửa nấu ăn một mình. Đến lúc đó, em có thể nhờ người dân trong thôn làm một cái bếp lò trước phòng của em.”
Hoàng Kiến Thiết gật đầu rồi hỏi mọi người: “Còn mọi người thì sao? Suy nghĩ như thế nào?”
Vương Minh Trí cướp lời nói trước: “Nếu mọi người đã hiểu lầm đồng chí Vương Khê Khê, vậy tôi sẽ cùng đồng chí Vương Khê Khê một nhóm. Tôi cũng trả tiền cho một cái bếp trong sân.”
Vương Khê Khê cảm kích nhìn Vương Minh Trí một cái, giống như tất cả mọi người đều hiểu lầm cô ta, chỉ có Vương Minh Trí là thấu hiểu cho cô ta, làm cho Vương Minh Trí không khỏi ưỡn ngực lên.
Từ Chiêu Đệ thầm oán hận, cao giọng nói: “Nếu các cậu đã như vậy, An Nhiên một mình một nhóm, hai người các cậu một nhóm, còn lại chúng tôi bốn người một nhóm.”
Nhìn Trịnh Tú Hồng và Trương Gia Hoa không phản đối, Hoàng Kiến Thiết nói: “Vậy được, quyết định như thế. Vương Minh Trí, cậu và tôi đi tìm trưởng thôn để làm thêm hai cái bếp, An Nhiên, em thấy được không?”
An Nhiên nói: “Được, đến lúc đó hết bao nhiêu tiền thì em sẽ trả.”
Sau một lúc lâu, Hoàng Kiến Thiết cùng một số người lao động cường tráng trong thôn bắt đầu làm việc, rất nhanh đã làm xong lò, cũng không tốn bao nhiêu tiền, sau khi hong khô một lát là có thể dùng được. An Nhiên lại nhờ một vài người trong số họ dựng một cái lán trên bếp lò, để lúc mùa đông đến, sẽ dễ dàng sử dụng hơn.
Sau khi làm xong xuôi, thu dọn sạch sẽ, thấy môi trường sống của mình càng ngày càng ra dáng vẻ cuộc sống hơn, cô cảm thấy rất hài lòng, còn đời sống của người khác có chuyện vụn vặt hay không cũng không phải việc liên quan đến cô.
Quả nhiên, Từ Chiêu Đệ nghe anh ta nói xong, ánh mắt nhìn anh ta như thể cô ấy muốn xé xác anh ta ra, làm cho Vương Minh Trí sợ hãi lùi lại phía sau một bước. Từ Chiêu Đệ không thèm tranh cãi với anh ta nữa, chỉ nói một tiếng: “Đồ hèn.”
Vương Minh Trí không biết nên tức giận hay xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng. Một lúc lâu sau không nói được lời nào. Nữ chính mất đi một đồng đội ngu ngốc, thắng thua đã phần nào rõ ràng. An Nhiên ở bên cạnh yên lặng nhìn xem, cái này còn thú vị hơn rất nhiều so với chương trình truyền hình.
Hoàng Kiến Thiết nghiêm túc nói: “Mọi người phải lý trí một chút, chúng ta ngồi xuống đây bàn bạc biện pháp giải quyết. Thay vì một mực hành động theo cảm tính và để người khác nhìn thấy trò cười. Mọi người cảm thấy như thế nào?”
Lời của anh cả Hoàng Kiến Thiết vẫn có chút tác dụng. Mọi người đều tìm một chỗ và ngồi xuống. Sau khi An Nhiên trở về phòng và đặt giỏ xuống, cô cũng đi tìm một chỗ và ngoan ngoan ngồi. Ý nghĩ thực sự trong lòng cô là rất muốn được cắn hạt dưa và ăn khoai tây chiên.
Tại sao một bộ phim truyền hình xuất sắc như thế này lại không được ăn cơ chứ, quá tệ.
Hoàng Kiến Thiết thấy mọi người đều bình tĩnh trở lại, sau đó anh ấy nói: “Mọi người nghĩ sao, có ý kiến gì không? Nếu như cảm thấy giống như hiện tại không ổn, vậy thì chúng ta sẽ ăn riêng, xem xem có người nào muốn cùng người nào một nhóm không, như thế sẽ không có mâu thuẫn, mọi người cảm thấy sao?”
An Nhiên nghĩ thầm ‘quá được, sao lại không được cơ chứ. Mình luôn lo lắng làm sao để được ăn riêng, đúng là thực sự đang buồn ngủ lại được đưa cho cái gối.”
Từ Chiêu Đệ lớn giọng nói: “Được, cứ chia ra ăn như vậy đi. Mọi người muốn ăn cùng người nào thì tự mình nói. Tôi bày tỏ thái độ trước là tôi không thể cùng một nhóm với Vương Khê Khê. Còn lại người nào cũng được hết.” Vương Khê Khê buồn bã cúi đầu xuống, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ bất mãn và oán hận.
An Nhiên giơ tay lên, ngoan ngoãn nói: “Em tự mình đốt lửa nấu ăn một mình. Đến lúc đó, em có thể nhờ người dân trong thôn làm một cái bếp lò trước phòng của em.”
Hoàng Kiến Thiết gật đầu rồi hỏi mọi người: “Còn mọi người thì sao? Suy nghĩ như thế nào?”
Vương Minh Trí cướp lời nói trước: “Nếu mọi người đã hiểu lầm đồng chí Vương Khê Khê, vậy tôi sẽ cùng đồng chí Vương Khê Khê một nhóm. Tôi cũng trả tiền cho một cái bếp trong sân.”
Vương Khê Khê cảm kích nhìn Vương Minh Trí một cái, giống như tất cả mọi người đều hiểu lầm cô ta, chỉ có Vương Minh Trí là thấu hiểu cho cô ta, làm cho Vương Minh Trí không khỏi ưỡn ngực lên.
Từ Chiêu Đệ thầm oán hận, cao giọng nói: “Nếu các cậu đã như vậy, An Nhiên một mình một nhóm, hai người các cậu một nhóm, còn lại chúng tôi bốn người một nhóm.”
Nhìn Trịnh Tú Hồng và Trương Gia Hoa không phản đối, Hoàng Kiến Thiết nói: “Vậy được, quyết định như thế. Vương Minh Trí, cậu và tôi đi tìm trưởng thôn để làm thêm hai cái bếp, An Nhiên, em thấy được không?”
An Nhiên nói: “Được, đến lúc đó hết bao nhiêu tiền thì em sẽ trả.”
Sau một lúc lâu, Hoàng Kiến Thiết cùng một số người lao động cường tráng trong thôn bắt đầu làm việc, rất nhanh đã làm xong lò, cũng không tốn bao nhiêu tiền, sau khi hong khô một lát là có thể dùng được. An Nhiên lại nhờ một vài người trong số họ dựng một cái lán trên bếp lò, để lúc mùa đông đến, sẽ dễ dàng sử dụng hơn.
Sau khi làm xong xuôi, thu dọn sạch sẽ, thấy môi trường sống của mình càng ngày càng ra dáng vẻ cuộc sống hơn, cô cảm thấy rất hài lòng, còn đời sống của người khác có chuyện vụn vặt hay không cũng không phải việc liên quan đến cô.
Danh sách chương