Cách thời gian mọi người tham gia kỳ thi tuyển chọn giáo viên càng ngày càng gần, mấy ngày sau này mọi người đều bắt đầu nỗ lực hơn để thành công. Khu nhà thanh niên trí thức cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Tới hôm ngày thi, thời tiết rất đẹp, trưởng thôn thông báo rộng rãi, những ai muốn xin làm giáo viên thì đến có mặt.

Những thanh niên trí thức cũng lần lượt tới, An Nhiên phát hiện người tới dự thi cũng không có nhiều lắm, nhưng người đến xem náo nhiệt thì rất nhiều.

Kỳ thi bắt đầu, giám thị là cán bộ và giáo viên trên trấn. Sau khi phát đề thi xong, An Nhiên đọc đề thi từ đầu tới cuối một lần, đề thi ngoài dự đoán rất đơn giản, nhưng nội dung đa dạng, kiến thức bao quát rất rộng, nhưng vấn đề không lớn. Vì thế An Nhiên bắt đầu cúi đầu chuyên tâm trả lời.

Một giờ sau, An Nhiên làm xong tất cả các câu hỏi, nghiêm túc kiểm tra lại bài thi, cảm thấy không thành vấn đề, liền nộp bài.

Mọi người đối với việc An Nhiên nộp bài thi rất kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng cảm giác được áp lực, bắt đầu hoảng loạn. Trưởng thôn quát lớn một tiếng, mọi người mới bình tĩnh lại.

Có giáo viên trên trấn ở ngay tại đây chấm bài thi, rất nhanh, điểm của An Nhiên đã có, là điểm tối đa.

Nhưng giáo viên cũng không có công khai, chờ mọi người đánh giá xong rồi công bố cùng một lúc.

Không có chuyện gì khác, An Nhiên thấy thím Trình cùng một nhóm bác gái đứng ở dưới bóng cây tránh nắng, liền đi qua ngồi xuống gần thím Trình.

Thím Trình cười hỏi: “Thanh niên trí thức Tiểu An thi thế nào? Sao lại nộp bài thi nhanh như vậy?”

An Nhiên cười trả lời: “Cũng tạm được ạ, đều trả lời hết.”



Sau đó vui sướng gia nhập đội tám chuyện, đã biết được một ít chuyện cũ năm xưa, dưới sự cổ động cùng thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc của An Nhiên, sự nhiệt tình của các bác gái tăng vọt, liền chút nữa là sẽ biểu diễn tại chỗ cho An Nhiên hiểu.

Thím Trình buồn cười nhìn An Nhiên, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, nghe được chỗ nào tuyệt vời còn sẽ hơi hơi run lên, lập tức đánh trúng trái tim của thím Trình, càng thêm hạ quyết tâm cướp An Nhiên về nhà làm con dâu. Nếu là thím Trình ở hiện đại, liền sẽ biết cái gì gọi là những vật đáng yêu.

Củ cải nhỏ Hổ Tử thở hổn hển chạy đến trước mặt An Nhiên, nhanh chóng nói: “Chị An Nhiên, em tìm chị khắp nơi, kết quả kỳ thi đã có rồi, trưởng thôn đang tìm chị đó.”

Được rồi, tiệc trà với các bác gái đã kết thúc, còn chưa thấy đã thèm đâu, những chuyện bát quái này so với phim truyền hình về nông thôn mà cô xem còn hấp dẫn hơn nhiều.

Vì vậy đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người và tạm biệt những người bạn buôn chuyện mới, đi cùng với Hổ Tử.

Mọi người đều vây quanh ở bảng thông báo, chỉ nghe được Vương Khê Khê khóc lóc lớn tiếng nói :“Chuyện này không có khả năng, sao điểm của tôi lại có thể như vậy chứ?”

Sau đó, cô ta đẩy mọi người ra liền chạy ra ngoài, Vương Minh Trí cũng chạy đuổi theo.

An Nhiên nhìn không hiểu ra sao. Đến gần bảng điểm dán trên đó, thấy chính mình xếp hạng thứ nhất, sau đó chính là Hoàng Kiến Thiết, lúc trước trưởng thôn đã nói, trong nhóm các thanh niên trí thức sẽ tuyển hai người, từ trong thôn xóm tuyển hai người. Cô và Hoàng Kiến Thiết trúng cử.

Sau khi mọi người xem bảng thành tích, cảm xúc có chút hụt hẫng, nhưng vẫn là chúc mừng hai người bọn họ có thể được làm giáo viên.

Trên đường trở về, Hoàng Kiến Thiết đề nghị muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, anh ấy một lát nữa sẽ đi đổi ít trứng gà, cho mọi người ăn một bữa ngon.

An Nhiên vui vẻ đồng ý, nói chính mình còn có nửa con gà rừng hong gió, một lát lấy ra ăn luôn. Làm các thanh niên trí thức vốn đang buồn bã lập tức vui vẻ lại, không có gì là một bữa cơm không giải quyết được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện