Mọi người tìm khắp các nơi không thấy hai người bọn họ, chỉ có thể đi đến nhà trưởng thôn.
Tới nhà trưởng thôn, đèn trong nhà không còn sáng, trưởng thôn có lẽ cũng đã nghỉ ngơi. Mọi người đành phải căng da đầu gõ cửa. Chỉ chốc lát sau, trong nhà liền vang lên thanh âm, hô: “Ai vậy, trời tối không ngủ được, còn gõ cửa.”
Hoàng Kiến Thiết đành phải trả lời: “Là chúng cháu, các thanh niên trí thức, có một số việc tìm trưởng thôn.”
Vừa nghe là thanh niên trí thức, trưởng thôn liền đi ra mở cửa. Trưởng thôn khoác quần áo, hỏi bọn họ làm sao vậy, Hoàng Kiến Thiết liền nói tình huống xảy ra: “Hai người bọn họ từ sau khi xem được điểm thi liền không trở về điểm thanh niên trí thức, lúc ăn cơm chiều cũng đi ra ngoài tìm một vòng mà không có nhìn thấy người, thấy trời sắp tối, người vẫn chưa trở về nên mọi người đi ra ngoài tìm, vẫn không thấy, khả năng duy nhất là đã đi lên núi nên chỉ có thể tới xin trưởng thôn giúp đỡ, xem có thể hay không tìm thêm mấy thanh niên, giúp đỡ lên núi tìm kiếm.”
Trưởng thôn nghĩ nghĩ rồi nói với con trai cả Tiêu Kiến Quốc: “Con đi nhà bác cả và nhà chú ba, gọi bọn họ lên, lại kêu mấy người quen thuộc đường núi, lên núi tìm người.” Tiêu Kiến Quốc nghe xong liền chạy nhanh ra ngoài.
Trưởng thôn nói với nhóm thanh niên trí thức: “Một lúc nữa mọi người đi vào trong núi tìm, các cô cậu tìm ở xung quanh thôn xem, để một người đi về điểm thanh niên trí thức chờ, phòng ngừa bọn họ trở về rồi.”
Tuy rằng khả năng tính không lớn, nhưng là phòng hờ. Hoàng Kiến Thiết quay đầu lại nói An Nhiên: “An Nhiên, em tuổi còn nhỏ, em trở về chờ, mấy người bọn anh lại đi tìm xem.”
An Nhiên gật đầu đồng ý đi trở về, mọi người lại xuất phát đi tìm.
Không chờ đi đến điểm thanh niên trí thức, An Nhiên liền thấy người trong thôn giơ cây đuốc đi về phía núi. Cô thở dài, quả nhiên nữ chính chính là đại biểu cho danh từ phiền toái.
Hai tiếng sau, Hoàng Kiến Thiết và mọi người đều đã trở lại, không thu hoạch được gì. Chỉ có thể chờ người đi trên núi có phát hiện gì thêm thôi. Lại một tiếng trôi qua, mọi người đều không ngủ, An Nhiên buồn ngủ, đôi mắt đều không mở ra được.
Từ nơi xa truyền đến một hồi thanh âm ồn ào, mọi người đều chạy ra cửa xem, liền thấy hai người được nâng đưa vào sân điểm thanh niên trí thức. Không chờ mọi người hỏi rõ sự việc đã trải qua, liền có người nhanh miệng giải thích rõ ràng.
Nguyên lai sau khi Vương Khê Khê chạy ra, liền lên núi, té ngã một cái rồi bất tỉnh, Vương Minh Trí đuổi theo, kết quả chính mình cũng lạc đường, mọi người sở dĩ về như vậy, là bởi vì hai người ở hai phương hướng khác nhau tìm được.
Trưởng thôn nghiêm túc nói: “Cô ta đụng vào đầu, trong thôn đại phu cũng đã xem qua, không có gì trở ngại, ngày mai nếu cô ta tỉnh lại, liền nói cho cô ta cùng Vương Minh Trí viết bản kiểm điểm, thật sự là ngu xuẩn.”
Vương Minh Trí bị nói đầu cũng không dám nâng.
Trưởng thôn nói tiếp: “Hôm nay lên núi đi tìm người, mỗi người cộng bốn điểm công, khấu trừ từ điểm công của hai người bọn họ.”
Nói xong xoay người rời đi. Đoàn người không nghĩ tới còn có chuyện tốt như này.
Sau đó đặt Vương Khê Khê ở trong sân rồi rời đi. Để lại nhóm thanh niên trí thức, hai mặt nhìn nhau, không biết nói cái gì thì tốt, đây là chuyện gì vậy.
Vương Minh Trí không hề biết điều, nói bản thân ở trên núi cũng bị sợ hãi. Mọi người không để ý đến anh ta, Từ Chiêu Đệ cùng Trịnh Tú Hồng còn có An Nhiên đem Vương Khê Khê nâng lên trên giường đất, thu thập xong đều buồn ngủ, thầy thuốc đều nói không bị gì cả, chắc là vấn đề không lớn, lăn lộn cả đêm, mọi người đều mệt mỏi rồi.
An Nhiên trở lại phòng, mặt cũng chưa rửa, cởi quần áo ra, một giây đồng hồ tiến vào mộng đẹp.
Phòng chính, Vương Khê Khê bị hôn mê tỉnh lại, đánh giá xung quanh một chút, phát hiện hoàn cảnh quen thuộc lại xa lạ.
“Mình không phải là trọng sinh chứ.” Vương Khê Khê hung hăng nhéo bản thân một cái.
“A... đau.”
Cô ta đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra, tiếp theo cả người từ không thể tin tưởng đến mừng như điên. Thầm nghĩ “Vương Khê Khê tôi đã trọng sinh trở lại, nhất định sẽ không đi lên con đường như đời trước, tôi nhất định phải nắm chặt Tiêu Kiến Thiết, phải làm vợ của quan lớn, Vương Nhị Anh, Vương Lại Tử, các người nợ tôi, tôi phải khiến cho các người trả lại.”
Nếu là An Nhiên đang ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc, nữ chính trọng sinh, đây là cốt truyện gì vậy, tiểu thuyết cũng không có viết như vậy mà.
Vương Khê Khê tưởng tượng đến đời trước liền hận đến ngứa răng, nguyên lai Vương Nhị Anh thiết kế Vương Khê Khê một lần, mà lúc đó còn thành công, Vương Khê Khê buộc phải gả cho Vương Lại Tử dưới sức ép từ dư luận, bắt đầu cuộc sống như ác mộng.
Sinh hai cô con gái, bị ngược đãi, thi đại học khôi phục lại, nhà bọn họ vì không cho Vương Khê Khê tham gia thi đại học, trói cô ta lại. Cuối cùng vẫn là không tham gia được, vì con gái không có cách nào chạy trốn, Vương Khê Khê biết nếu bản thân chạy thoát, con gái mình nhất định sẽ bị ngược đãi chết. Con gái lớn lên lấy chồng thì cô ta cũng không chạy nổi nữa.
Ngẫu nhiên nhìn đến người đàn ông trên TV, Vương Khê Khê bắt đầu hoảng hốt, nếu lúc trước cô ta lựa chọn anh ấy, có phải hay không tất cả mọi chuyện đều không giống nhau. Khi tỉnh lại liền phát hiện cô ta trọng sinh đến năm đầu tiên mình xuống nông thôn, chuyện gì cũng đều chưa có phát sinh.
Tới nhà trưởng thôn, đèn trong nhà không còn sáng, trưởng thôn có lẽ cũng đã nghỉ ngơi. Mọi người đành phải căng da đầu gõ cửa. Chỉ chốc lát sau, trong nhà liền vang lên thanh âm, hô: “Ai vậy, trời tối không ngủ được, còn gõ cửa.”
Hoàng Kiến Thiết đành phải trả lời: “Là chúng cháu, các thanh niên trí thức, có một số việc tìm trưởng thôn.”
Vừa nghe là thanh niên trí thức, trưởng thôn liền đi ra mở cửa. Trưởng thôn khoác quần áo, hỏi bọn họ làm sao vậy, Hoàng Kiến Thiết liền nói tình huống xảy ra: “Hai người bọn họ từ sau khi xem được điểm thi liền không trở về điểm thanh niên trí thức, lúc ăn cơm chiều cũng đi ra ngoài tìm một vòng mà không có nhìn thấy người, thấy trời sắp tối, người vẫn chưa trở về nên mọi người đi ra ngoài tìm, vẫn không thấy, khả năng duy nhất là đã đi lên núi nên chỉ có thể tới xin trưởng thôn giúp đỡ, xem có thể hay không tìm thêm mấy thanh niên, giúp đỡ lên núi tìm kiếm.”
Trưởng thôn nghĩ nghĩ rồi nói với con trai cả Tiêu Kiến Quốc: “Con đi nhà bác cả và nhà chú ba, gọi bọn họ lên, lại kêu mấy người quen thuộc đường núi, lên núi tìm người.” Tiêu Kiến Quốc nghe xong liền chạy nhanh ra ngoài.
Trưởng thôn nói với nhóm thanh niên trí thức: “Một lúc nữa mọi người đi vào trong núi tìm, các cô cậu tìm ở xung quanh thôn xem, để một người đi về điểm thanh niên trí thức chờ, phòng ngừa bọn họ trở về rồi.”
Tuy rằng khả năng tính không lớn, nhưng là phòng hờ. Hoàng Kiến Thiết quay đầu lại nói An Nhiên: “An Nhiên, em tuổi còn nhỏ, em trở về chờ, mấy người bọn anh lại đi tìm xem.”
An Nhiên gật đầu đồng ý đi trở về, mọi người lại xuất phát đi tìm.
Không chờ đi đến điểm thanh niên trí thức, An Nhiên liền thấy người trong thôn giơ cây đuốc đi về phía núi. Cô thở dài, quả nhiên nữ chính chính là đại biểu cho danh từ phiền toái.
Hai tiếng sau, Hoàng Kiến Thiết và mọi người đều đã trở lại, không thu hoạch được gì. Chỉ có thể chờ người đi trên núi có phát hiện gì thêm thôi. Lại một tiếng trôi qua, mọi người đều không ngủ, An Nhiên buồn ngủ, đôi mắt đều không mở ra được.
Từ nơi xa truyền đến một hồi thanh âm ồn ào, mọi người đều chạy ra cửa xem, liền thấy hai người được nâng đưa vào sân điểm thanh niên trí thức. Không chờ mọi người hỏi rõ sự việc đã trải qua, liền có người nhanh miệng giải thích rõ ràng.
Nguyên lai sau khi Vương Khê Khê chạy ra, liền lên núi, té ngã một cái rồi bất tỉnh, Vương Minh Trí đuổi theo, kết quả chính mình cũng lạc đường, mọi người sở dĩ về như vậy, là bởi vì hai người ở hai phương hướng khác nhau tìm được.
Trưởng thôn nghiêm túc nói: “Cô ta đụng vào đầu, trong thôn đại phu cũng đã xem qua, không có gì trở ngại, ngày mai nếu cô ta tỉnh lại, liền nói cho cô ta cùng Vương Minh Trí viết bản kiểm điểm, thật sự là ngu xuẩn.”
Vương Minh Trí bị nói đầu cũng không dám nâng.
Trưởng thôn nói tiếp: “Hôm nay lên núi đi tìm người, mỗi người cộng bốn điểm công, khấu trừ từ điểm công của hai người bọn họ.”
Nói xong xoay người rời đi. Đoàn người không nghĩ tới còn có chuyện tốt như này.
Sau đó đặt Vương Khê Khê ở trong sân rồi rời đi. Để lại nhóm thanh niên trí thức, hai mặt nhìn nhau, không biết nói cái gì thì tốt, đây là chuyện gì vậy.
Vương Minh Trí không hề biết điều, nói bản thân ở trên núi cũng bị sợ hãi. Mọi người không để ý đến anh ta, Từ Chiêu Đệ cùng Trịnh Tú Hồng còn có An Nhiên đem Vương Khê Khê nâng lên trên giường đất, thu thập xong đều buồn ngủ, thầy thuốc đều nói không bị gì cả, chắc là vấn đề không lớn, lăn lộn cả đêm, mọi người đều mệt mỏi rồi.
An Nhiên trở lại phòng, mặt cũng chưa rửa, cởi quần áo ra, một giây đồng hồ tiến vào mộng đẹp.
Phòng chính, Vương Khê Khê bị hôn mê tỉnh lại, đánh giá xung quanh một chút, phát hiện hoàn cảnh quen thuộc lại xa lạ.
“Mình không phải là trọng sinh chứ.” Vương Khê Khê hung hăng nhéo bản thân một cái.
“A... đau.”
Cô ta đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra, tiếp theo cả người từ không thể tin tưởng đến mừng như điên. Thầm nghĩ “Vương Khê Khê tôi đã trọng sinh trở lại, nhất định sẽ không đi lên con đường như đời trước, tôi nhất định phải nắm chặt Tiêu Kiến Thiết, phải làm vợ của quan lớn, Vương Nhị Anh, Vương Lại Tử, các người nợ tôi, tôi phải khiến cho các người trả lại.”
Nếu là An Nhiên đang ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc, nữ chính trọng sinh, đây là cốt truyện gì vậy, tiểu thuyết cũng không có viết như vậy mà.
Vương Khê Khê tưởng tượng đến đời trước liền hận đến ngứa răng, nguyên lai Vương Nhị Anh thiết kế Vương Khê Khê một lần, mà lúc đó còn thành công, Vương Khê Khê buộc phải gả cho Vương Lại Tử dưới sức ép từ dư luận, bắt đầu cuộc sống như ác mộng.
Sinh hai cô con gái, bị ngược đãi, thi đại học khôi phục lại, nhà bọn họ vì không cho Vương Khê Khê tham gia thi đại học, trói cô ta lại. Cuối cùng vẫn là không tham gia được, vì con gái không có cách nào chạy trốn, Vương Khê Khê biết nếu bản thân chạy thoát, con gái mình nhất định sẽ bị ngược đãi chết. Con gái lớn lên lấy chồng thì cô ta cũng không chạy nổi nữa.
Ngẫu nhiên nhìn đến người đàn ông trên TV, Vương Khê Khê bắt đầu hoảng hốt, nếu lúc trước cô ta lựa chọn anh ấy, có phải hay không tất cả mọi chuyện đều không giống nhau. Khi tỉnh lại liền phát hiện cô ta trọng sinh đến năm đầu tiên mình xuống nông thôn, chuyện gì cũng đều chưa có phát sinh.
Danh sách chương