Ngày hôm sau, sân nắng.
Mọi người đều đang tán gẫu, vì hôm nay phải nghe hai nhà bọn họ công bố kết quả, cho nên ai nấy cũng đều đang nói chuyện của bọn họ. An Nhiên cũng hòa vào trong đó, vô cùng vui vẻ.
Bác gái nói: “Xem ra thì ai cũng chả đứng đắn, cùng lăn lộn với nhau, xấu hổ chết đi được.”
Bác hai nói: “Ai cũng nói không phải, bảo yêu đương thì cũng nghe êm tai.”
Bác ba nói: “Tôi nghe nói là lần trước Vương Nhị Anh và Vương Lại Tử yêu đương bị thanh niên trí thức Vương phát hiện, lúc này mới bị đẩy xuống nước.”
An Nhiên: “...” Mạch não bác gái này như vậy mà không đi làm biên kịch thì cũng thật đáng tiếc.
Trưởng thôn đứng trên đài, lớn tiếng nói: “Mọi người đều biết về sự việc hôm qua rồi, về phần đầu đuôi câu chuyển thì để bọn họ nói rõ với mọi người.”
Trong đầu An Nhiên đột nhiên hiện lên một đoạn văn: “Xin hãy bắt đầu biểu diễn”.
Nhưng kết quả vẫn làm cho người xem qua biết bao nhiêu kịch truyền hình - An Nhiên nghẹn họng, nhìn chằm chằm.
Đại khái là Vương Lại Tử thích đồng chí Vương Nhị Anh, mong mà không được, sau đó hai người ra tay đánh nhau, đánh đến mức cả hai đều bị thương, tạo thành chuyện tồi tệ.
An Nhiên nghe xong liền biết đây là tiền bồi thường, đánh giá không tốt.
Sau đó mọi người đều bàn tán về chuyện này, nhưng khi trường học được xây xong thì chuyện này cũng dần phai nhạt, mọi người bắt đầu thảo luận về việc bé con nhà mình đi học, hot search đổi quá nhanh, nhóm bác gái này cũng không được lắm nha, tiếp tục đánh giá không tốt.
Trong trấn còn tiến hành nghi thức đơn giản, còn có bốn giáo viên có lòng mà nắm tay cổ vũ.
Ngoại trừ An Nhiên và Hoàng Kiến Thiết thì còn có hai giáo viên khác, một nam một nữ, đều đã tốt nghiệp cấp 3, so với An Nhiên học đại học năm nhất thì kém hơn chút ít, nhưng đều rất lễ phép và dáng vẻ khá dễ gần.
Hiệu trưởng là phó trưởng thôn, trưởng thôn mở cuộc họp ngắn cho bốn người họ, nội dung cuộc họp thì trung thực, đừng gây chuyện.
An Nhiên: “...”
Giờ phút này cô mới nhận ra cảm giác không nói nên lời này là do trưởng thôn tạo ra.
Trưởng thôn nói năm nay là năm đầu tiên, mọi người ở đây ai cũng chưa từng được đi học. Tất cả mọi người đều dạy lớp 1, đến lúc đó có học sinh mới thì sẽ phân chia giáo viên đi dạy, nếu sau này nhiều người hơn thì sẽ lại mời giáo viên.
An Nhiên nhận lấy tài liệu giảng dạy, thời gian còn lại thì ngoan ngoãn soạn bài, cũng không thể làm chậm trễ những mầm non tương lai được.
Ngày tựu trường nhanh chóng đến, ngày này cô dậy thật sớm, cô vẫn còn chưa từng làm giáo viên, vừa nghĩ đến sau này đám trẻ đầu củ cải ngoan ngoãn gọi mình là cô An, nghĩ thôi cũng thấy thật vui vẻ.
Ăn sáng xong, An Nhiên liền đến trường học. Lớp đầu tiên là do An Nhiên giảng dạy, lúc cô đến vẫn còn rất sớm, quét dọn sơ qua một chút, nhìn danh sách, không có quá nhiều học sinh đi học, tổng cộng mới có hai lớp, mỗi lớp cũng chưa đến hai mươi người. Vẫn có vài đứa trẻ ở thôn bên cạnh đến đi học. Nếu không thì chắc cũng chỉ có một lớp. An Nhiên thở dài, lúc này chỉ cần ăn no thì đã xem như là tốt lắm rồi, còn nói gì đến học tập.
Đám con nít lần lượt đi đến, chắc là vì ngày đầu tiên đi học nên bọn trẻ đều có chút căng thẳng, bứt rứt. Hổ Tử nhà trưởng thôn và Tiểu Báo Tử của nhà thím Trình cũng đến đây. Hổ Tử nhìn về phía An Nhiên, nở nụ cười ngây ngô.
Chuông vào học vang lên, An Nhiên vỗ tay nói: “Chào mừng các em đã đến đây học, cô là An Nhiên, sau này các em có thể gọi là cô An.”
Trên lớp An Nhiên cũng không nghiêm túc, có lẽ cô đã quen với việc giảng dạy vui vẻ của thế hệ sau này nên đám con nít cũng không ầm ĩ mà ngược lại nghe hết sức chuyên chú, sợ mình bỏ sót đoạn nào của câu chuyện, thầm nghĩ biết chữ cũng không khó, chữ nào cũng có một câu chuyện, cái này nghe thật hay.
Tiếng chuông tan học vang lên, đám nhóc con còn đang hỏi An Nhiên, sau đó An Nhiên mới cười: “Tiết sau sẽ kể tiếp, hôm nay dạy ghép vần và chữ, về nhà luyện tập, ngày mai cô sẽ đặt câu hỏi, nếu trả lời tốt thì cô sẽ thưởng cho một bông hoa hồng giấy nhỏ và một cái kẹo, thế nào.”
Đám con nít lớn tiếng đáp: “Được ạ.”
An Nhiên lại nói với bọn nhóc: “Tiết tiếp theo là tiết toán số, các em nếu muốn đi vệ sinh thì phải tranh thủ đi, lát nữa chuông vào học vang lên thì không thể rời khỏi chỗ, hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rồi ạ.”
An Nhiên nhìn bọn nhóc một lúc, chờ Triệu Binh đến rồi mới rời đi.
Một ngày kết thúc, Hổ Tử tan học về đến nhà, thím Triệu vợ trưởng thôn hỏi Hổ Tử đi học thế nào, Hổ Tử lớn tiếng đáp lại: “Cô An dạy khá tốt, học được ghép vần và chữ Hán, chữ nào cũng có một câu chuyện riêng, cô An giảng chuyện xưa rất hay, ngày mai nếu đặt câu hỏi thì cháu sẽ viết, cháu có thể được nhận hoa hồng nhỏ, bà, bà chờ cháu đem hoa hồng về nha.”
Thím Triệu nhìn cháu trai nói lời này thì nở nụ cười, nếp nhăn xô vào nhau, động viên: “Được, bà chờ lấy, hôm nay bà sẽ luộc trứng gà cho cháu ăn, để bồi bổ thật tốt, học tập cho giỏi để sau này thành người, có công ăn việc làm ổn định.”
Người trong nhà đều cười ha hả, giống như họ đã thấy được những ngày đó vậy.
Hổ Tử kiêu ngạo lớn tiếng nói: “Nhất định, bà và ông nội cứ chờ cháu hiếu kính với hai người đi, cháu sẽ kể cho mọi người nghe chuyện xưa mà hôm nay cháu được nghe giảng.” Sau đó liền bắt đầu kể lại câu chuyện, tất cả mọi người đều nghe một cách say sưa, không khỏi cảm thán đây chỉ mới là một đứa trẻ, tại sao cái gì cũng biết, lần đầu nghe được, chữ mà còn có cách nói, thực sự là kiến thức bổ ích.
Chuyện cứ như vậy mà diễn ra trên bàn cơm. An Nhiên trong lúc vô tình đã thu gom được hảo cảm của mọi người trong thôn.
Mọi người đều đang tán gẫu, vì hôm nay phải nghe hai nhà bọn họ công bố kết quả, cho nên ai nấy cũng đều đang nói chuyện của bọn họ. An Nhiên cũng hòa vào trong đó, vô cùng vui vẻ.
Bác gái nói: “Xem ra thì ai cũng chả đứng đắn, cùng lăn lộn với nhau, xấu hổ chết đi được.”
Bác hai nói: “Ai cũng nói không phải, bảo yêu đương thì cũng nghe êm tai.”
Bác ba nói: “Tôi nghe nói là lần trước Vương Nhị Anh và Vương Lại Tử yêu đương bị thanh niên trí thức Vương phát hiện, lúc này mới bị đẩy xuống nước.”
An Nhiên: “...” Mạch não bác gái này như vậy mà không đi làm biên kịch thì cũng thật đáng tiếc.
Trưởng thôn đứng trên đài, lớn tiếng nói: “Mọi người đều biết về sự việc hôm qua rồi, về phần đầu đuôi câu chuyển thì để bọn họ nói rõ với mọi người.”
Trong đầu An Nhiên đột nhiên hiện lên một đoạn văn: “Xin hãy bắt đầu biểu diễn”.
Nhưng kết quả vẫn làm cho người xem qua biết bao nhiêu kịch truyền hình - An Nhiên nghẹn họng, nhìn chằm chằm.
Đại khái là Vương Lại Tử thích đồng chí Vương Nhị Anh, mong mà không được, sau đó hai người ra tay đánh nhau, đánh đến mức cả hai đều bị thương, tạo thành chuyện tồi tệ.
An Nhiên nghe xong liền biết đây là tiền bồi thường, đánh giá không tốt.
Sau đó mọi người đều bàn tán về chuyện này, nhưng khi trường học được xây xong thì chuyện này cũng dần phai nhạt, mọi người bắt đầu thảo luận về việc bé con nhà mình đi học, hot search đổi quá nhanh, nhóm bác gái này cũng không được lắm nha, tiếp tục đánh giá không tốt.
Trong trấn còn tiến hành nghi thức đơn giản, còn có bốn giáo viên có lòng mà nắm tay cổ vũ.
Ngoại trừ An Nhiên và Hoàng Kiến Thiết thì còn có hai giáo viên khác, một nam một nữ, đều đã tốt nghiệp cấp 3, so với An Nhiên học đại học năm nhất thì kém hơn chút ít, nhưng đều rất lễ phép và dáng vẻ khá dễ gần.
Hiệu trưởng là phó trưởng thôn, trưởng thôn mở cuộc họp ngắn cho bốn người họ, nội dung cuộc họp thì trung thực, đừng gây chuyện.
An Nhiên: “...”
Giờ phút này cô mới nhận ra cảm giác không nói nên lời này là do trưởng thôn tạo ra.
Trưởng thôn nói năm nay là năm đầu tiên, mọi người ở đây ai cũng chưa từng được đi học. Tất cả mọi người đều dạy lớp 1, đến lúc đó có học sinh mới thì sẽ phân chia giáo viên đi dạy, nếu sau này nhiều người hơn thì sẽ lại mời giáo viên.
An Nhiên nhận lấy tài liệu giảng dạy, thời gian còn lại thì ngoan ngoãn soạn bài, cũng không thể làm chậm trễ những mầm non tương lai được.
Ngày tựu trường nhanh chóng đến, ngày này cô dậy thật sớm, cô vẫn còn chưa từng làm giáo viên, vừa nghĩ đến sau này đám trẻ đầu củ cải ngoan ngoãn gọi mình là cô An, nghĩ thôi cũng thấy thật vui vẻ.
Ăn sáng xong, An Nhiên liền đến trường học. Lớp đầu tiên là do An Nhiên giảng dạy, lúc cô đến vẫn còn rất sớm, quét dọn sơ qua một chút, nhìn danh sách, không có quá nhiều học sinh đi học, tổng cộng mới có hai lớp, mỗi lớp cũng chưa đến hai mươi người. Vẫn có vài đứa trẻ ở thôn bên cạnh đến đi học. Nếu không thì chắc cũng chỉ có một lớp. An Nhiên thở dài, lúc này chỉ cần ăn no thì đã xem như là tốt lắm rồi, còn nói gì đến học tập.
Đám con nít lần lượt đi đến, chắc là vì ngày đầu tiên đi học nên bọn trẻ đều có chút căng thẳng, bứt rứt. Hổ Tử nhà trưởng thôn và Tiểu Báo Tử của nhà thím Trình cũng đến đây. Hổ Tử nhìn về phía An Nhiên, nở nụ cười ngây ngô.
Chuông vào học vang lên, An Nhiên vỗ tay nói: “Chào mừng các em đã đến đây học, cô là An Nhiên, sau này các em có thể gọi là cô An.”
Trên lớp An Nhiên cũng không nghiêm túc, có lẽ cô đã quen với việc giảng dạy vui vẻ của thế hệ sau này nên đám con nít cũng không ầm ĩ mà ngược lại nghe hết sức chuyên chú, sợ mình bỏ sót đoạn nào của câu chuyện, thầm nghĩ biết chữ cũng không khó, chữ nào cũng có một câu chuyện, cái này nghe thật hay.
Tiếng chuông tan học vang lên, đám nhóc con còn đang hỏi An Nhiên, sau đó An Nhiên mới cười: “Tiết sau sẽ kể tiếp, hôm nay dạy ghép vần và chữ, về nhà luyện tập, ngày mai cô sẽ đặt câu hỏi, nếu trả lời tốt thì cô sẽ thưởng cho một bông hoa hồng giấy nhỏ và một cái kẹo, thế nào.”
Đám con nít lớn tiếng đáp: “Được ạ.”
An Nhiên lại nói với bọn nhóc: “Tiết tiếp theo là tiết toán số, các em nếu muốn đi vệ sinh thì phải tranh thủ đi, lát nữa chuông vào học vang lên thì không thể rời khỏi chỗ, hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rồi ạ.”
An Nhiên nhìn bọn nhóc một lúc, chờ Triệu Binh đến rồi mới rời đi.
Một ngày kết thúc, Hổ Tử tan học về đến nhà, thím Triệu vợ trưởng thôn hỏi Hổ Tử đi học thế nào, Hổ Tử lớn tiếng đáp lại: “Cô An dạy khá tốt, học được ghép vần và chữ Hán, chữ nào cũng có một câu chuyện riêng, cô An giảng chuyện xưa rất hay, ngày mai nếu đặt câu hỏi thì cháu sẽ viết, cháu có thể được nhận hoa hồng nhỏ, bà, bà chờ cháu đem hoa hồng về nha.”
Thím Triệu nhìn cháu trai nói lời này thì nở nụ cười, nếp nhăn xô vào nhau, động viên: “Được, bà chờ lấy, hôm nay bà sẽ luộc trứng gà cho cháu ăn, để bồi bổ thật tốt, học tập cho giỏi để sau này thành người, có công ăn việc làm ổn định.”
Người trong nhà đều cười ha hả, giống như họ đã thấy được những ngày đó vậy.
Hổ Tử kiêu ngạo lớn tiếng nói: “Nhất định, bà và ông nội cứ chờ cháu hiếu kính với hai người đi, cháu sẽ kể cho mọi người nghe chuyện xưa mà hôm nay cháu được nghe giảng.” Sau đó liền bắt đầu kể lại câu chuyện, tất cả mọi người đều nghe một cách say sưa, không khỏi cảm thán đây chỉ mới là một đứa trẻ, tại sao cái gì cũng biết, lần đầu nghe được, chữ mà còn có cách nói, thực sự là kiến thức bổ ích.
Chuyện cứ như vậy mà diễn ra trên bàn cơm. An Nhiên trong lúc vô tình đã thu gom được hảo cảm của mọi người trong thôn.
Danh sách chương