Đây là lần đầu tiên, Dữu Dữu nho nhỏ thực sự hy vọng, cảnh trong mơ có thể mang đến đáp án cho cô bé.
“Mẹ… Mẹ ơi…” Ở trong mơ, tiểu bánh bao nhíu mày nói mớ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt tràn đầy nước mắt.
Nếu mẹ đã trở lại, Dữu Dữu sẽ không cần một mình chiến đấu hăng hái nữa.
Mẹ trong mơ càng lúc càng xa, nhưng rõ ràng, Dữu Dữu duỗi tay ra, đã sắp với tới cô ấy.
Lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô bé khóc đến khổ sở như thế.
Dữu Dữu rất nhớ, rất nhớ mẹ.
Ngay khi Dữu Dữu hãm sâu ở trong bi thương, lay động nhẹ nhàng, đánh thức cô bé.
Cô bé mở to mắt.
Khương Thiện làm ổ ở bên cạnh cô bé.
Tay nhỏ của cậu bé siết chặt cánh tay của cô bé, lại sốt ruột vươn ra một bàn tay, lau nước mắt cho cô bé.
Em trai không biết nói, há mồm nửa ngày, gấp đến độ cũng sắp khóc ra, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy lo lắng.
Dữu Dữu tỉnh lại ngồi xuống, sau một lúc lâu, ôm chặt em trai, khóe miệng cong xuống.
“Oa” một cái, Dữu Dữu khóc thành tiếng.
Hai chị em ôm nhau, khóc đến co rút, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
Dữu Dữu vừa khóc, vừa dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đơn bạc của em trai an ủi.
Anh trai chị gái là bạn lớn, so sánh ra, cô bé và em trai là người càng cần bảo vệ.
Vì thế Dữu Dữu lau khô nước mắt, khóc nói: “Chị sẽ bảo vệ em thật tốt!”
Khương Thiện há mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng “A” hồi lâu, một chữ cũng không phun được.
Cậu bé rất cố hết sức, cũng rất thương tâm, ánh mắt ảm đạm, thất vọng gục đầu xuống.
Dữu Dữu vỗ bờ vai của cậu bé: “Đừng lo, Thiện Thiện nhất định, nhất định sẽ biết nói chuyện.”
Khương Thiện như là nghe thấy tin tức gì lớn, không dám tin nhìn Dữu Dữu.
Dữu Dữu nghiêm trang gật gật đầu.
Thằng nhóc đó như là được sủng mà sợ, vừa vui sướng, lại không dám quá sung sướng, nhẹ nhàng, khóe miệng kéo lên tươi cười ngại ngùng.
…
Mạnh Kim Ngọc đi ra từ trong phòng.
“Mẹ, con may một bộ quần áo cho mẹ, nhìn xem có vừa người hay không.” Cô ta đi đến trước mặt bà Khương, cầm quần áo trong tay so ở trước người bà ta.
Đây là một cuộn vải dệt áp dưới đáy hòm mà cô ta tìm ra, vải dệt thô ráp, màu sắc cũng không đẹp, nhưng Mạnh Kim Ngọc ban đầu lại coi như bảo bối, xếp ngăn nắp, không nỡ lấy ra may quần áo.
Mạnh Kim Ngọc của hiện giờ mới chướng mắt chất liệu vải quê mùa này, chẳng qua mượn hoa hiến phật, dỗ dành mẹ chồng.
Dù sao chuyện lúc trước bảo Khương Hoán Minh nằm ra đất nghỉ, thành khúc mắc trong lòng bà Khương, không thoải mái vô cùng.
“May cho tôi?” Bà Khương kinh ngạc nói.
Mạnh Kim Ngọc tươi cười đầy mặt: “Vải dệt màu vàng này đều tôn lên đẹp khí sắc của mẹ.”
Bà Khương biết con dâu ba cố ý lấy lòng mình, nhưng trong thôn liệu có mấy cô con dâu cam lòng cắt vải may quần áo mới cho mẹ chồng chứ? Thái độ của bà cụ mềm một chút: “May quần áo cho tôi làm gì? Quần áo của tôi đủ mặc.”
“Mẹ, mấy năm nay, mẹ vất vả rồi.” Mạnh Kim Ngọc dịu dàng nói: “Hoán Minh và anh cả anh hai đều lập gia đình, năm mới bọn nhỏ cần cắt vải dệt may quần áo mới, rất nhiều lần đều sơ xuất mẹ. Quần áo này đẹp, tôn lên nét trẻ của mẹ, mẹ nhận lấy đi.”
Lời dễ nghe, ai không nguyện ý nghe thêm hai câu?
Bà cụ nhìn cô ta một cái thật sâu.
Mạnh Kim Ngọc kề sát bà ta ngồi xuống, lấy tay khoa tay múa chân ở cổ áo của bà cụ: “Mẹ quản cái nhà này, cũng gầy rồi, cổ áo này con còn phải thu chút nữa…”
“Tay của con ——” Bà Khương bỗng nhiên nhìn thấy miệng vết thương trên tay Mạnh Kim Ngọc.
Mạnh Kim Ngọc nhanh chóng nắm tay lui đến phía sau, ngượng ngùng nói: “Ngày đó mượn máy may của nhà bí thư chi bộ ở thôn trên, không biết phải dùng như thế nào, sửa bị thương, xem con chân tay vụng về này.”
Cho dù trái tim bà Khương làm bằng sắt, lúc này cũng nên tan chảy.
Mạnh Kim Ngọc thấy tốt thì thu, giọng điệu hòa thuận: “Mẹ, mẹ thử bộ đồ mới một lần đi, con đi trước nấu cơm.”
Nhìn bóng dáng con dâu ba vội vàng đi vào trong phòng bếp, lông mày của bà Khương giãn ra.
Con dâu khốn khổ thành mẹ chồng, bà ta hiện tại, coi như là có thể hưởng phúc.
…
Người một nhà ăn xong cơm chiều, con dâu ba cũng cướp dọn dẹp.
Chị dâu cả Khương lanh mồm lanh miệng, nhưng thành thật, so sánh với cô ta, chị dâu hai Khương lại tinh ranh hơn rất nhiều, cứ luôn thích ăn bơ làm biếng.
Mạnh Kim Ngọc nhìn thấu hai cô, với ai cũng có một biện pháp của mình, ba chị em dâu ở chung coi như hòa hợp.
“Mẹ… Mẹ ơi…” Ở trong mơ, tiểu bánh bao nhíu mày nói mớ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt tràn đầy nước mắt.
Nếu mẹ đã trở lại, Dữu Dữu sẽ không cần một mình chiến đấu hăng hái nữa.
Mẹ trong mơ càng lúc càng xa, nhưng rõ ràng, Dữu Dữu duỗi tay ra, đã sắp với tới cô ấy.
Lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô bé khóc đến khổ sở như thế.
Dữu Dữu rất nhớ, rất nhớ mẹ.
Ngay khi Dữu Dữu hãm sâu ở trong bi thương, lay động nhẹ nhàng, đánh thức cô bé.
Cô bé mở to mắt.
Khương Thiện làm ổ ở bên cạnh cô bé.
Tay nhỏ của cậu bé siết chặt cánh tay của cô bé, lại sốt ruột vươn ra một bàn tay, lau nước mắt cho cô bé.
Em trai không biết nói, há mồm nửa ngày, gấp đến độ cũng sắp khóc ra, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy lo lắng.
Dữu Dữu tỉnh lại ngồi xuống, sau một lúc lâu, ôm chặt em trai, khóe miệng cong xuống.
“Oa” một cái, Dữu Dữu khóc thành tiếng.
Hai chị em ôm nhau, khóc đến co rút, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
Dữu Dữu vừa khóc, vừa dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đơn bạc của em trai an ủi.
Anh trai chị gái là bạn lớn, so sánh ra, cô bé và em trai là người càng cần bảo vệ.
Vì thế Dữu Dữu lau khô nước mắt, khóc nói: “Chị sẽ bảo vệ em thật tốt!”
Khương Thiện há mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng “A” hồi lâu, một chữ cũng không phun được.
Cậu bé rất cố hết sức, cũng rất thương tâm, ánh mắt ảm đạm, thất vọng gục đầu xuống.
Dữu Dữu vỗ bờ vai của cậu bé: “Đừng lo, Thiện Thiện nhất định, nhất định sẽ biết nói chuyện.”
Khương Thiện như là nghe thấy tin tức gì lớn, không dám tin nhìn Dữu Dữu.
Dữu Dữu nghiêm trang gật gật đầu.
Thằng nhóc đó như là được sủng mà sợ, vừa vui sướng, lại không dám quá sung sướng, nhẹ nhàng, khóe miệng kéo lên tươi cười ngại ngùng.
…
Mạnh Kim Ngọc đi ra từ trong phòng.
“Mẹ, con may một bộ quần áo cho mẹ, nhìn xem có vừa người hay không.” Cô ta đi đến trước mặt bà Khương, cầm quần áo trong tay so ở trước người bà ta.
Đây là một cuộn vải dệt áp dưới đáy hòm mà cô ta tìm ra, vải dệt thô ráp, màu sắc cũng không đẹp, nhưng Mạnh Kim Ngọc ban đầu lại coi như bảo bối, xếp ngăn nắp, không nỡ lấy ra may quần áo.
Mạnh Kim Ngọc của hiện giờ mới chướng mắt chất liệu vải quê mùa này, chẳng qua mượn hoa hiến phật, dỗ dành mẹ chồng.
Dù sao chuyện lúc trước bảo Khương Hoán Minh nằm ra đất nghỉ, thành khúc mắc trong lòng bà Khương, không thoải mái vô cùng.
“May cho tôi?” Bà Khương kinh ngạc nói.
Mạnh Kim Ngọc tươi cười đầy mặt: “Vải dệt màu vàng này đều tôn lên đẹp khí sắc của mẹ.”
Bà Khương biết con dâu ba cố ý lấy lòng mình, nhưng trong thôn liệu có mấy cô con dâu cam lòng cắt vải may quần áo mới cho mẹ chồng chứ? Thái độ của bà cụ mềm một chút: “May quần áo cho tôi làm gì? Quần áo của tôi đủ mặc.”
“Mẹ, mấy năm nay, mẹ vất vả rồi.” Mạnh Kim Ngọc dịu dàng nói: “Hoán Minh và anh cả anh hai đều lập gia đình, năm mới bọn nhỏ cần cắt vải dệt may quần áo mới, rất nhiều lần đều sơ xuất mẹ. Quần áo này đẹp, tôn lên nét trẻ của mẹ, mẹ nhận lấy đi.”
Lời dễ nghe, ai không nguyện ý nghe thêm hai câu?
Bà cụ nhìn cô ta một cái thật sâu.
Mạnh Kim Ngọc kề sát bà ta ngồi xuống, lấy tay khoa tay múa chân ở cổ áo của bà cụ: “Mẹ quản cái nhà này, cũng gầy rồi, cổ áo này con còn phải thu chút nữa…”
“Tay của con ——” Bà Khương bỗng nhiên nhìn thấy miệng vết thương trên tay Mạnh Kim Ngọc.
Mạnh Kim Ngọc nhanh chóng nắm tay lui đến phía sau, ngượng ngùng nói: “Ngày đó mượn máy may của nhà bí thư chi bộ ở thôn trên, không biết phải dùng như thế nào, sửa bị thương, xem con chân tay vụng về này.”
Cho dù trái tim bà Khương làm bằng sắt, lúc này cũng nên tan chảy.
Mạnh Kim Ngọc thấy tốt thì thu, giọng điệu hòa thuận: “Mẹ, mẹ thử bộ đồ mới một lần đi, con đi trước nấu cơm.”
Nhìn bóng dáng con dâu ba vội vàng đi vào trong phòng bếp, lông mày của bà Khương giãn ra.
Con dâu khốn khổ thành mẹ chồng, bà ta hiện tại, coi như là có thể hưởng phúc.
…
Người một nhà ăn xong cơm chiều, con dâu ba cũng cướp dọn dẹp.
Chị dâu cả Khương lanh mồm lanh miệng, nhưng thành thật, so sánh với cô ta, chị dâu hai Khương lại tinh ranh hơn rất nhiều, cứ luôn thích ăn bơ làm biếng.
Mạnh Kim Ngọc nhìn thấu hai cô, với ai cũng có một biện pháp của mình, ba chị em dâu ở chung coi như hòa hợp.
Danh sách chương