Thiện Thiện chớp mắt, lộ ra nụ cười ngại ngùng, cái lúm đồng tiền bên má xoáy thật sâu.

Hai chị em tay nắm tay đi thẳng lên xe buýt tìm ghế rồi ngồi xuống.

“Uống chút nước đi.” Mạnh Kim Ngọc mở nắp bình ra đưa cho Dữu Dữu trước.

Dữu Dữu uống “ừng ực” từng hớp lớn rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Thời tiết rất đẹp. Trong cốt truyện nguyên tác, khi ra ngoài cảnh sắc cũng tươi đẹp nhưng còn chưa tới thị trấn đã đổ mưa to như trút nước.

Có lẽ cô bé hiểu sai rồi, mẹ kế cũng không có dự định vứt bỏ cô bé vào hôm nay chăng? “Các con, xuống xe thôi.” Giọng nói của Mạnh Kim Ngọc cắt ngang suy nghĩ của Dữu Dữu.

Cô ta dắt các con xuống xe, đứng trên con phố náo nhiệt cúi đầu nhìn vé trong túi mình.

Khương Hoán Minh cười: “Yên tâm, không mất được đâu.”

Mạnh Kim Ngọc nhếch khóe miệng ngại ngùng, cho các con uống nước rồi ôm tay Khương Hoán Minh: “Đi thôi.”

Đi qua đầu phố, Dữu Dữu và Thiện Thiện liếc mắt đã nhìn thấy hồ lô đỏ rực trong cửa hàng nhỏ.

“Hoán Minh, mua cho lũ trẻ một cái đi.” Mạnh Kim Ngọc nói.



Cho cả dù đường đều đề phòng nhưng vừa nhìn thấy kẹo hồ lô Dữu Dữu vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Khương Hoán Minh rất hào phóng, bỏ tiền mua một xâu kẹo hồ lô. Hai chị em chia nhau kẹo hồ lô, hương vị của hồ lô ngọt ngọt chua chua còn ngon hơn cả kẹo sữa con thỏ.

Mạnh Kim Ngọc mở bình nước đưa qua: “Uống thêm chút nước đi.”

Bọn họ đi thẳng một đường tới cửa hợp tác xã mua bán.

Hôm qua Khương Hoán Minh vội vàng tới trước cửa hợp tác xã mua bán để mua xe đạp đã lấy lại toàn bộ thể diện trước mặt các đồng nghiệp. Lúc này tới cũng tới rồi, hiển nhiên anh ta phải tới văn phòng chào hỏi mọi người một tiếng. Thế nhưng vừa vào văn phòng anh ta đã bị chủ nhiệm Lý kéo đi, nói là một vài công việc trước đó vẫn chưa làm xong, kêu anh ta ở lại khắc phục hậu quả trước.

Chủ nhiệm Lý nói với Mạnh Kim Ngọc: “Không biết phải bận đến mấy giờ nữa.”

Mạnh Kim Ngọc vội vàng xua tay: “Không sao, công việc quan trọng hơn, lát nữa tôi tự dẫn hai đứa nhỏ về nhà được.”

Dữu Dữu đi ra khỏi văn phòng lập tức xốc lại một trăm hai mươi phần trăm tinh thần. Một màn vừa rồi giống y như tình cảnh xảy ra trong mơ. Vì vậy khi đi đến quầy hàng của hợp tác xã mua bán, cô bé nhìn ra ngoài cửa bước chân cũng rất chậm.

Tiểu Bánh Bao nghĩ ngợi, cho dù mẹ kế kêu cô bé đứng ở cửa hợp tác xã mua bán đợi thì cô bé cũng không đồng ý. Chỉ cần không rớt lại thì sẽ không bị lạc. Dữu Dữu có thể bảo vệ tốt cho mình.

Nhưng không ngờ cô bé nhìn chằm chằm mẹ kế rất lâu, mẹ kế lại chỉ duỗi tay nhéo mũi cô bé.

“Ngốc sao? Sao còn không đi nữa?”

Mạnh Kim Ngọc đi tới quầy chọn không ít đồ, ngay cả kem đánh răng cũng nhắm mắt mua, khi đưa vé còn không hề nương tay mà rất hào phóng.

Lần đầu tiên Khương Thiện đi tới hợp tác xã mua bán, đôi mắt trợn tròn nhìn những sản phẩm đa dạng này. Cậu bé đi tới trước quầy đồ chơi nhìn một thanh kiếm gỗ đến ngây người.



Mạnh Kim Ngọc mua đủ rồi mới tránh ánh mắt của nhân viên bán hàng đè thấp giọng nói, nhỏ giọng bảo: “Trong hợp tác xã mua bán có nhà vệ sinh, vừa rồi mẹ hỏi rồi, có thể mượn nhờ.” Cô ta hơi dừng một lúc rồi lại bổ sung thêm: “Lát nữa lên xe không có chỗ cho con đi vệ sinh đâu.”

Dữu Dữu gật đầu, một đường này cô bé quả thật đã uống rất nhiều nước khiến cái bụng nhỏ cũng căng tròn lên.

“Mẹ phải trông em, con tự đi đi.” Mạnh Kim Ngọc chỉ về một phía: “Ở bên đó.”

Dữu Dữu hơi do dự, đi được vài bước lại nhìn trái nhìn phải. Đây là tình tiết không có trong cốt truyện.

Vừa vặn lúc này, một nhân viên bán hàng đi ra khỏi kho hàng. Dữu Dữu chạy bước nhỏ tới, hỏi với giọng mềm mại: “Chị ơi, chị có thể dẫn em đi vệ sinh được không?”

Thời buổi hiện tại, nhân viên bán hàng của hợp tác xã mua bán đều rất lợi hại. Nhưng Chu Cầm thấy Dữu Dữu lớn lên khiến người yêu thích, nói chuyện còn rất lễ phép nên cũng rất nể mặt cô bé: “Đương nhiên được rồi, em lớn lên đáng yêu như vậy cơ mà.”

Dữu Dữu phồng gương mặt nhỏ trắng trẻo, thở dài một hơi.

Như vậy an toàn rồi!

“Bé gái, em lớn lên giống như mẹ em vậy, mẹ em cũng rất xinh.” Chu Cầm không nhịn được mà xoa nhẹ gương mặt của Dữu Dữu: “Nói tới cũng lạ, chị cứ cảm thấy hình như trước đây đã từng gặp mẹ em ở đâu đó rồi nhưng không thể nào, hôm nay là ngày đầu tiên chị đi làm ở hợp tác xã mua bán mà.”

Dữu Dữu bước chân nhỏ đi tới, lỗ tai vểnh lên thật cao nghe lời của chị gái bán hàng.

Mà khi cô ta vừa dứt lời đột nhiên Tiểu Bánh Bao cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.

Cô bé quay đầu nhìn Chu Cầm, nhỏ giọng hỏi: “Chị gái, chị đã nhìn thấy mẹ em ở đâu vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện