Trì Tuệ mỉm cười nhẹ nhàng, không tiếp tục chủ đề vừa rồi, mà bất ngờ hỏi:
"À, anh trai tôi đâu rồi? Chính anh trai đã đưa anh Quý vào phòng tôi đúng không, anh ấy chắc chắn biết chuyện."
Khi nói, ánh mắt của cô luôn nhìn chằm chằm vào Trì Bảo Châu.
Đôi mắt cô có màu nhạt, nhìn vào như có thể thấy tận đáy. Bình thường, điều mà Trì Bảo Châu khinh thường nhất ở Trì Tuệ chính là đôi mắt nhạt nhẽo không có thần sắc này. Nhưng hôm nay, khi đối diện với ánh mắt ấy, chân của Trì Bảo Châu lại thấy lạnh toát.
Chẳng lẽ Trì Tuệ cũng đã trọng sinh? Trì Bảo Châu lo lắng, nhưng ngay giây sau, Trì Tuệ đã quay về vẻ mặt hiền lành, như thể cô thực sự chỉ đang hỏi về anh trai Trì Đại Bảo mà thôi.
Hơn nữa, nếu Trì Tuệ thực sự trọng sinh, sao chị ta có thể đẩy Chu Khải về phía mình chứ?
Cô ta l.i.ế.m môi, nói:
"Anh trai đi đưa người nhà chị dâu rồi."
"Vậy à."
Trì Tuệ cười nhẹ, "Anh trai có tửu lượng thật tốt, anh Quý uống có hai chén đã say rồi, còn anh trai uống nhiều hơn mà không có chút say nào, thật lợi hại."
Trong lúc cô nói chuyện, ánh mắt của Quý Nguyên Sơ luôn dõi theo cô.
Người con gái nhỏ nhắn, giọng nói cũng giống như con người cô, mềm mại, dịu dàng. Mỗi lần nghe cô gọi "anh Quý", lòng anh như có con mèo cào, không biết nên diễn tả cảm giác ấy thế nào.
Chỉ biết là rất kỳ lạ.
Anh gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, tiến lên một bước: "Đồng chí, nếu không tin, anh có thể đợi Trì Đại Bảo hoặc chú Trì về mà hỏi, dù sao ngày mai tôi với Trì Tuệ cũng sẽ đi đăng ký, dấu đỏ không thể giả được."
"Đúng đúng, vừa nãy là tôi nhớ nhầm!"
Sau khi hiểu ý nghĩa trong lời nói của Trì Tuệ, lòng bàn tay Trì Bảo Châu đổ đầy mồ hôi.
Trong rượu của Quý Nguyên Sơ là do cô ta động tay. Nếu tra rõ cô ta cũng không thoát tội được!
Sau khi đội dân quân rời đi, mấy bà thím vốn định ở lại tám chuyện vài câu.
Nhưng nhìn thấy Quý Nguyên Sơ – người được mệnh danh là Diêm Vương mặt đen – vẫn đứng đó nên không dám đến gần, chỉ khách sáo vài câu rồi rời đi.
Trên đường về, ai nấy đều không thể hiểu nổi.
"Con bé Trì Tuệ này điên rồi chắc, Chu Khải tốt như vậy không lấy, lại đi dính vào Quý Nguyên Sơ sát tinh kia. Không sợ bị khắc c.h.ế.t à?"
"Đúng vậy, không hiểu nghĩ cái gì nữa."
"Ôi trời, chẳng lẽ không rõ sao, mê đắm chuyện nam nữ thôi!"
"Ha ha ha, đừng nói nữa, Quý Nguyên Sơ nhìn cái eo, cái mông, cái thân hình ấy, con bé Trì Tuệ chắc chắn chịu không nổi rồi."
"Ha ha ha ha."
"À, anh trai tôi đâu rồi? Chính anh trai đã đưa anh Quý vào phòng tôi đúng không, anh ấy chắc chắn biết chuyện."
Khi nói, ánh mắt của cô luôn nhìn chằm chằm vào Trì Bảo Châu.
Đôi mắt cô có màu nhạt, nhìn vào như có thể thấy tận đáy. Bình thường, điều mà Trì Bảo Châu khinh thường nhất ở Trì Tuệ chính là đôi mắt nhạt nhẽo không có thần sắc này. Nhưng hôm nay, khi đối diện với ánh mắt ấy, chân của Trì Bảo Châu lại thấy lạnh toát.
Chẳng lẽ Trì Tuệ cũng đã trọng sinh? Trì Bảo Châu lo lắng, nhưng ngay giây sau, Trì Tuệ đã quay về vẻ mặt hiền lành, như thể cô thực sự chỉ đang hỏi về anh trai Trì Đại Bảo mà thôi.
Hơn nữa, nếu Trì Tuệ thực sự trọng sinh, sao chị ta có thể đẩy Chu Khải về phía mình chứ?
Cô ta l.i.ế.m môi, nói:
"Anh trai đi đưa người nhà chị dâu rồi."
"Vậy à."
Trì Tuệ cười nhẹ, "Anh trai có tửu lượng thật tốt, anh Quý uống có hai chén đã say rồi, còn anh trai uống nhiều hơn mà không có chút say nào, thật lợi hại."
Trong lúc cô nói chuyện, ánh mắt của Quý Nguyên Sơ luôn dõi theo cô.
Người con gái nhỏ nhắn, giọng nói cũng giống như con người cô, mềm mại, dịu dàng. Mỗi lần nghe cô gọi "anh Quý", lòng anh như có con mèo cào, không biết nên diễn tả cảm giác ấy thế nào.
Chỉ biết là rất kỳ lạ.
Anh gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, tiến lên một bước: "Đồng chí, nếu không tin, anh có thể đợi Trì Đại Bảo hoặc chú Trì về mà hỏi, dù sao ngày mai tôi với Trì Tuệ cũng sẽ đi đăng ký, dấu đỏ không thể giả được."
"Đúng đúng, vừa nãy là tôi nhớ nhầm!"
Sau khi hiểu ý nghĩa trong lời nói của Trì Tuệ, lòng bàn tay Trì Bảo Châu đổ đầy mồ hôi.
Trong rượu của Quý Nguyên Sơ là do cô ta động tay. Nếu tra rõ cô ta cũng không thoát tội được!
Sau khi đội dân quân rời đi, mấy bà thím vốn định ở lại tám chuyện vài câu.
Nhưng nhìn thấy Quý Nguyên Sơ – người được mệnh danh là Diêm Vương mặt đen – vẫn đứng đó nên không dám đến gần, chỉ khách sáo vài câu rồi rời đi.
Trên đường về, ai nấy đều không thể hiểu nổi.
"Con bé Trì Tuệ này điên rồi chắc, Chu Khải tốt như vậy không lấy, lại đi dính vào Quý Nguyên Sơ sát tinh kia. Không sợ bị khắc c.h.ế.t à?"
"Đúng vậy, không hiểu nghĩ cái gì nữa."
"Ôi trời, chẳng lẽ không rõ sao, mê đắm chuyện nam nữ thôi!"
"Ha ha ha, đừng nói nữa, Quý Nguyên Sơ nhìn cái eo, cái mông, cái thân hình ấy, con bé Trì Tuệ chắc chắn chịu không nổi rồi."
"Ha ha ha ha."
Danh sách chương