Trong đầu cô ta đang nghĩ, nhìn tình hình hiện tại của Diệp Tứ, chắc chắn không còn là đồ rác rưởi yếu ớt có thể bị bắt nạt bởi bất cứ ai trước kia nữa. Chuyện ngày hôm nay, rốt cuộc cô ta nên nuốt cơn giận này xuống hay là nghĩ cách để báo thù.

Nhẫn nhịn thì trong lòng thấy bực bội.

Nhưng nếu không nhịn mà tiếp tục làm ầm ĩ, đến lúc không thu dọn nổi hậu quả, nhỡ đâu bị chụp cái mũ “Phần tử xấu” lên đầu, như vậy sẽ khác ngay.

Thôi thì cứ xem như là cô ta nhận thua, hôm nay coi như bị chó cắn đi.

Sau này cô ta sẽ không trêu chọc con nhỏ Diệp Tứ Nha nữa, làm mấy chuyện lặt vặt cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô ta phải có tầm nhìn xa trông rộng, yên ổn chờ tới mùa hạ sang năm,  cướp vị trí đứng trước của Diệp Tứ Nha, cứu nam chính tiểu thuyết có tổ tiên phất lên đột xuất —— Nghiêm Chính Binh.

Chỉ cần cứu được Nghiêm Chính Binh, xây dựng quan hệ tốt đẹp với anh ta, cả đời này của cô ta chắc chắn sẽ ăn ngon mặc ấm.

Đến lúc đó được ăn sơn hào hải vị, có nhà lầu xe hơi xa xit, liếc mắt nhìn con nhỏ Diệp Tứ một cái cũng đủ khiến nó bực bội khó chịu rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Xảo Diễm cảm thấy thư thái hơn một chút.

Đồng thời trong lòng cô ta cũng có thêm dũng khí, âm thầm tự nhủ: Diệp Tứ Nha, chúng ta cứ chờ xem.

Tô Từ đeo túi đựng sách, cầm túi bột mì về tới nhà, vừa hay người trong nhà vừa mới cơm nước xong xuôi.

Theo thói quen, sau khi ăn cơm xong, Diệp Lão Nhị sẽ ngồi ngoài sân hút thuốc lá. Cô coi như không nhìn thấy ai, đi thẳng vào trong sân.

Tô Hoa Vinh ngồi ngoài cửa gian nhà chính thêu thùa may vá, nhìn thấy Tô Từ trở về thì ngẩng đầu lên hỏi một  câu: "Đã ăn cơm chưa đấy?"

"Con vẫn chưa ăn."

Tô Từ nhìn về hướng nhà bếp, chỉ thấy chị cả Diệp Tô Anh và chị hai Diệp Tô Mai đang  cọ nồi, rửa bát, quét dọn. 

Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương đang ở dưới gốc cây táo đan những sợi dây nịt vào với nhau, hình như đang đợi Diệp Tô Anh và Diệp Tô Mai làm việc xong thì cùng nhau tới sân đập lúa nhảy dây. Ai cũng nhìn lướt qua Tô Từ nhưng không nói gì.

Anh cả Diệp An Quốc đang cầm cuốn “Hoa mướp đắng” đọc sách.

Anh hai dẫn đứa út Diệp An Gia đi chơi sỏi, vẽ những ô vuông trên mặt đất để đánh cờ.

Đều là anh em trong nhà với nhau, không cần phải tiếp đón đặc biệt làm gì.

Tô Hoa Vinh thò đầu liếc nhìn về phía cổng sân, sau đó thu ánh mắt lại, chỉ chỉ tay về phía nhà bếp, không muốn kinh động đến Diệp Lão Nhị, ý bảo Tô Từ bà vẫn để lại cơm nóng trong nồi cho cô.

Tất nhiên Tô Từ hiểu được ý của bà, nhưng cô không lập tức đi vào nhà bếp.

Cô nhìn về phía Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương, mở miệng nói: "Diệp Tô Hồng, Diệp Tô Phương, rửa tay vào đây giúp một tí."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương mà những người khác đều hướng ánh mắt về phía Tô Từ.

Vẫn là Diệp Tô Hồng phản ứng nhanh, mắt cô ta đảo một vòng, bật người đứng dậy chạy tới cười hỏi Tô Từ: "Chị đến đây, giúp cái gì thế?"

Tô Từ giơ túi bột mì trong tay ra: "Nhào bột."

Vừa nghe thấy hai chữ “nhào bột”, tất cả những người ở đó đều đơ ra một lúc.

Diệp Tô Phương vẫn đang ngẩn người, Diệp Tô Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vẫy vẫy tay với con bé: "Ngũ Nha, ngốc rồi hả? Mau tới đây."

Diệp Tô Phương lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy qua đó.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tô Từ mang theo Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương vào nhà bếp, sau khi vào trong thì đặt túi bột mì lên bàn. Cô lại nói với Diệp Tô Anh và Diệp Tô Mai: "Chị cả, chị hai, hai người ra ngoài đi."

Diệp Tô Anh và Diệp Tô Mai nhìn dáng vẻ cô như đang muốn nấu cơm, không tiện nói thêm điều gì mà cùng nhau ra ngoài luôn.

Sau khi đi ra ngoài, hai người ngồi trong sân, người nào người nấy đều thấy tò mò, thỉnh thoảng lại thò đầu vào trong nhà bếp liếc nhìn một cái.

Diệp Tô Mai nhỏ giọng hỏi Diệp Tô Anh: "Đang nhào bột mì à?"

Diệp Tô Anh thu lại ánh mắt, nói chuyện với giọng lạnh băng, "Tham ăn thì vào đó mà giúp đỡ."

Diệp Tô Mai nhếch mép, không nói gì nữa.

Diệp An Gia còn nhỏ nên chẳng quản nhiều như vậy, nó trực tiếp đứng dậy chạy vào nhà bếp, nhìn thấy Diệp Tô Hồng đang nhào bột mì thì ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc: "Bột mì trắng quá đi mất."

Diệp An Quốc và Diệp An Quân ở trong sân quay sang nhìn nhau, sau đó ăn ý nhìn về phía Diệp Lão Nhị đang ở cổng sân, không lên tiếng nói chuyện.

Tô Hoa Vinh là người bình tĩnh nhất, ngồi trước cửa gian nhà chính tiếp tục làm công việc may vá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện