Sau cùng, cô lấy màng bọc thực phẩm từ trong không gian trùm lên, rồi đâm thủng vài lỗ, sau đó mang đi chưng trong tám phút.

Lúc này, vừa khéo cô nhìn thấy trong nhà bếp có cà rốt và mấy cây hành, cũng mang chúng đi rửa và cắt thành sợi, chuẩn bị để lát sau sẽ xào qua một lần, rồi đặt vào trong canh trứng.

Trứng chưng xong rồi, tắt lửa, vẫn đậy nắp như thế khoảng hai phút, sau đó, dùng cà rốt và hành lá đã cắt sợi xào qua xào lại, khi lấy trứng đã chưng xong ra sẽ cho cà rốt và hành đã xào lên trên trứng.

Cháo cũng đã sắp xong rồi. Từ trong không gian, cô lấy thêm mấy cái sủi cảo tôm đặt vào trong chén, rất nhanh sau đó đã có một bàn thức ăn đầy đủ mỹ vị.

Có lẽ hai anh em cũng đã ngửi thấy mùi thơm nên lập tức chạy đến nhà bếp, Cố Tri Ý bảo chúng đi rửa tay, còn mình thì lấy ba cái chén cho ba người, múc ra riêng từng chén.

Sau khi hai đứa bé rửa tay xong thì chạy đến ngồi nghiêm chỉnh trên băng ghế nhỏ, khi nhìn thấy món ăn trên bàn đầy các màu sắc, mùi canh trứng xông vào mũi thì không khỏi bất ngờ mà ồ lên.

Sau đó, chúng lại nhìn thấy sủi cảo tôm trong suốt, lấp lánh nằm bên trong chén.

“Mẹ, cái này là gì?” Nhị Bảo tò mò nhìn sủi cảo tôm trong chén, hỏi.

“Ngon lắm, con ăn thử là biết ngay.” Cố Tri Ý không nói tên cho chúng biết, cô sợ mấy đứa bé còn nhỏ không biết giữ miệng, ra ngoài sẽ nói lung tung.

Cô gắp cho mỗi người một cái sủi cảo tôm, cho vào trong chén: “Ăn đi!”

Tóm lại Đại Bảo và Nhị Bảo cũng vẫn là trẻ con, nên khi nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ ồ lên một tiếng, rồi bưng chén nhỏ lên mà bắt đầu ăn ngon lành.

Hai đứa ăn sủi cảo tôm rất dẻo và có hơi dính răng, hai mắt của chúng lại càng sáng lên lấp lánh.

Hai má phồng ra giống như hai chú sóc con tham ăn vậy.

Cố Tri Ý cũng ngồi xuống, cô vừa bưng chén cháo của mình lên ăn, vừa nhìn dáng vẻ hai đứa bé ăn, chúng dễ thương vô cùng.



Cố Tri Ý vẫn không quên dặn dò chúng: “Ăn từ từ, ăn từ từ! Không ai cướp của các con đâu!”

Cứ như thế mà cô đã thuận lợi vào vai nhân vật mẹ ruột.

“Mẹ, cái màu trắng trắng này rất ngon!” Đại Bảo không biết đây là gì, chỉ nhìn thấy bên ngoài màu trắng nên gọi là trắng trắng.

Nhị Bảo cũng gật đầu phụ họa.

Sau đó Nhị Bảo lại dùng muỗng, vụng về mà múc lên một muỗng canh trứng cho vào miệng, canh trứng ngon đến mức làm cho cậu bé phải híp mắt lại.

Nhưng cậu vẫn không quên dựng ngón tay cái lên, giơ về phía mẹ mình: “Mẹ, trứng cũng ngon lắm ạ!”

Đại Bảo ngồi bên cạnh lập tức gật đầu, nói: “Ừm ừm ừm, trứng mẹ làm siêu ngon ạ!”

Cố Tri Ý được ca tụng hết lời. Dùng món ăn để nhập vai người mẹ là chính xác rồi.

Nhìn thấy hai đứa bé ăn đến mức vô cùng thích thú thì Cố Tri Ý cũng rất vui vẻ trong lòng.

Tuy nguyên chủ đã để lại một đống thứ lộn xộn, nhưng không phải vẫn có hai đứa bé song sinh đáng yêu thế này rồi sao? Không bao lâu sau, các món ăn trên bàn đã được ăn sạch sẽ. Nhị Bảo sờ lên cái bụng tròn trịa của mình, cười thỏa mãn. Ăn uống no nê, hai đứa bé rủ nhau ra ngoài chơi.

Cố Tri Ý thu dọn chén bát, mang đến cạnh giếng nước để rửa. Cũng may, đồ ăn bữa sáng nay không quá nhiều dầu mỡ, nên chỉ rửa hai lần đã sạch sẽ.

Ở thời này, khi rửa chén đều dùng than tro thay cho xà phòng, miếng rửa chén chính là dây mướp đã phơi khô. Tuy sáng nay, chén bát không quá nhiều dầu mỡ, nhưng Cố Tri Ý vẫn không thể tiếp nhận được, nên cô lén lút lấy một ít nước rửa chén ra dùng.

Không ngờ vừa rửa chén xong thì đã có người đến cửa rồi. Cố Tri Ý vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía người mới đến. Một người phụ nữ mặc áo bông màu xanh đậm, quần đen rộng rãi, có lẽ chiếc áo đã được mặc từ rất lâu, được giặt tẩy đến mức đã hơi bạc màu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện