Bây giờ, Cố Tri Ý cũng đã có ba đứa bé, bản thân cũng trở nên hiểu chuyện hơn rồi.
Lúc bà đến nhà, nhìn thấy trong nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh tề, hai đứa nhỏ được chăm sóc rất tốt, lúc này mẹ Cố xem như đã an tâm rồi.
Chỉ cần Cố Tri Ý yên phân, sống tốt, thì dựa theo tình hình của Lâm Quân Trạch thế này, cuộc sống sau này của họ chắc chắn sẽ không hề kém.
Lâm Tú Mai thấy mẹ Cố nói như thế, cũng cảm thấy yên tâm.
Bình thường cô em chồng này rất được cha mẹ và các anh trai yêu thương, chiều chuộng, lúc tức giận lên cũng không nể nang ai cả. Lâm Tú Mai cũng hơi sợ hãi.
Thấy mẹ Cố rửa rau, Lâm Tú Mai lập tức vào nhà bếp lấy chút gạo đi theo mẹ Cố vào sân vo. Sau đó nhìn thấy trong tủ có mấy cân thịt, không khỏi bất ngờ mà hỏi mẹ Cố.
“Mẹ, sao em gái lại lấy nhiều thịt cho chúng ta thế này? Con thấy còn có đường đỏ nữa.”
“Mẹ thấy nha đầu này có vẻ sống cũng yên ổn lắm, chính là cái bệnh thích tiêu tiền không thay đổi được.”
Động tác trong tay mẹ Cố vẫn không ngừng, bà lại tiếp tục nói: “Mang trứng gà cho nó, nó cũng không cần, còn đưa trở về hơn phân nửa, nói là cho con tẩm bổ thân thể, còn lấy ra một ít đồ ăn vặt gửi cho mấy đứa nhỏ.”
Lâm Tú Mai nghe mẹ chồng nói như vậy, cô ấy cũng biết rõ ngoài miệng bà thì nói thế, nhưng nói không chừng trong lòng lại đang vui biết bao, nếu cô ấy dám nói một chút không tốt nào đó về Cố Tri Ý, tuy ngoài miệng mẹ Cố sẽ không nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng bà sẽ không thoải mái.
Dù sao cô ấy cũng chỉ là nàng dâu, làm sao gần gũi bằng con gái như cô em chồng kia.
Thế là cô ấy chỉ cười nói: “Mẹ, chắc chắn là em gái muốn hiếu kính với mẹ và cha đây mà. Hơn nữa, mỗi tháng em rể đều có trợ cấp. Nên mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi!”
Đúng là mẹ Cố cũng chỉ nói ngoài miệng mấy câu mà thôi, con gái mình hiếu kính với mình, bà vui mừng còn không kịp nữa là. Mặc dù, con gái của bà có tính tiêu tiền như nước, nhưng người ta thật sự có năng lực, sau này bà cũng sẽ từ từ dạy cô việc quản gia, tiêu xài cần kiệm thế nào là được.
Hai người mẹ chồng nàng dâu vừa nói những chuyện trong nhà, vừa rửa sạch nguyên liệu để đến giữa trưa thì lấy một ít dầu để làm vài món ăn, chả mấy cũng đến giờ làm cơm trưa cho cả nhà rồi.
Lúc mẹ Cố vào nhà bếp mở bao vải mà Cố Tri Ý đã đưa cho, nhìn thấy túi bánh bao màu trắng bên trong bao vải thì cả mẹ Cố và Lâm Tú Mai đều bất ngờ. Mẹ Cố không kìm được phải mắng ra miệng: “Cái con nhỏ phá của này.”
Hiện tại thời tiết rất nóng, bánh bao nhân thịt không thể bảo quản lâu được, vì vậy lúc này mẹ Cố lập tức quyết định buổi trưa sẽ xào một ít thức ăn, nấu một ít cháo ăn cùng bánh bao là được rồi.
Bây giờ đang là là vụ thu hoạch hè, thời tiết nóng bức, tiêu hao thể lực rất nhiều. Thế là mẹ Cố quyết định sẽ bồi bổ cho những người đàn ông lao động trong nhà.
Thông thường khi nấu ăn, bà cũng thường cho vào một ít dầu, kèm theo một ít đồ ăn mặn.
Sau khi vo gạo cho vào nồi nấu, bên trên bà lại đặt vào một cái lồng hấp, làm như thế khi cháo đã chín thì bánh bao cũng vừa nóng. Mẹ Cố đuổi con dâu thứ hai ra khỏi nhà bếp, một mình bà loay hoay một lát cũng đã làm xong bữa ăn trưa.
Không bao lâu sau, mấy người lớn nhỏ của Cố gia đều trở về đúng giờ cơm. Cố Tử Sâm vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm, còn không kịp chờ đợi mà bắt đầu hô lên: “Mẹ, trưa nay ăn gì ạ? Sao con lại ngửi thấy mùi bánh bao thế này?”
Lúc bà đến nhà, nhìn thấy trong nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh tề, hai đứa nhỏ được chăm sóc rất tốt, lúc này mẹ Cố xem như đã an tâm rồi.
Chỉ cần Cố Tri Ý yên phân, sống tốt, thì dựa theo tình hình của Lâm Quân Trạch thế này, cuộc sống sau này của họ chắc chắn sẽ không hề kém.
Lâm Tú Mai thấy mẹ Cố nói như thế, cũng cảm thấy yên tâm.
Bình thường cô em chồng này rất được cha mẹ và các anh trai yêu thương, chiều chuộng, lúc tức giận lên cũng không nể nang ai cả. Lâm Tú Mai cũng hơi sợ hãi.
Thấy mẹ Cố rửa rau, Lâm Tú Mai lập tức vào nhà bếp lấy chút gạo đi theo mẹ Cố vào sân vo. Sau đó nhìn thấy trong tủ có mấy cân thịt, không khỏi bất ngờ mà hỏi mẹ Cố.
“Mẹ, sao em gái lại lấy nhiều thịt cho chúng ta thế này? Con thấy còn có đường đỏ nữa.”
“Mẹ thấy nha đầu này có vẻ sống cũng yên ổn lắm, chính là cái bệnh thích tiêu tiền không thay đổi được.”
Động tác trong tay mẹ Cố vẫn không ngừng, bà lại tiếp tục nói: “Mang trứng gà cho nó, nó cũng không cần, còn đưa trở về hơn phân nửa, nói là cho con tẩm bổ thân thể, còn lấy ra một ít đồ ăn vặt gửi cho mấy đứa nhỏ.”
Lâm Tú Mai nghe mẹ chồng nói như vậy, cô ấy cũng biết rõ ngoài miệng bà thì nói thế, nhưng nói không chừng trong lòng lại đang vui biết bao, nếu cô ấy dám nói một chút không tốt nào đó về Cố Tri Ý, tuy ngoài miệng mẹ Cố sẽ không nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng bà sẽ không thoải mái.
Dù sao cô ấy cũng chỉ là nàng dâu, làm sao gần gũi bằng con gái như cô em chồng kia.
Thế là cô ấy chỉ cười nói: “Mẹ, chắc chắn là em gái muốn hiếu kính với mẹ và cha đây mà. Hơn nữa, mỗi tháng em rể đều có trợ cấp. Nên mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi!”
Đúng là mẹ Cố cũng chỉ nói ngoài miệng mấy câu mà thôi, con gái mình hiếu kính với mình, bà vui mừng còn không kịp nữa là. Mặc dù, con gái của bà có tính tiêu tiền như nước, nhưng người ta thật sự có năng lực, sau này bà cũng sẽ từ từ dạy cô việc quản gia, tiêu xài cần kiệm thế nào là được.
Hai người mẹ chồng nàng dâu vừa nói những chuyện trong nhà, vừa rửa sạch nguyên liệu để đến giữa trưa thì lấy một ít dầu để làm vài món ăn, chả mấy cũng đến giờ làm cơm trưa cho cả nhà rồi.
Lúc mẹ Cố vào nhà bếp mở bao vải mà Cố Tri Ý đã đưa cho, nhìn thấy túi bánh bao màu trắng bên trong bao vải thì cả mẹ Cố và Lâm Tú Mai đều bất ngờ. Mẹ Cố không kìm được phải mắng ra miệng: “Cái con nhỏ phá của này.”
Hiện tại thời tiết rất nóng, bánh bao nhân thịt không thể bảo quản lâu được, vì vậy lúc này mẹ Cố lập tức quyết định buổi trưa sẽ xào một ít thức ăn, nấu một ít cháo ăn cùng bánh bao là được rồi.
Bây giờ đang là là vụ thu hoạch hè, thời tiết nóng bức, tiêu hao thể lực rất nhiều. Thế là mẹ Cố quyết định sẽ bồi bổ cho những người đàn ông lao động trong nhà.
Thông thường khi nấu ăn, bà cũng thường cho vào một ít dầu, kèm theo một ít đồ ăn mặn.
Sau khi vo gạo cho vào nồi nấu, bên trên bà lại đặt vào một cái lồng hấp, làm như thế khi cháo đã chín thì bánh bao cũng vừa nóng. Mẹ Cố đuổi con dâu thứ hai ra khỏi nhà bếp, một mình bà loay hoay một lát cũng đã làm xong bữa ăn trưa.
Không bao lâu sau, mấy người lớn nhỏ của Cố gia đều trở về đúng giờ cơm. Cố Tử Sâm vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm, còn không kịp chờ đợi mà bắt đầu hô lên: “Mẹ, trưa nay ăn gì ạ? Sao con lại ngửi thấy mùi bánh bao thế này?”
Danh sách chương