Đương nhiên hiện tại mẹ Cố đã không thể trả lời câu hỏi của cô được nữa, Cố Tử Ý lải nhải nói rất nhiều, sau đó mới rời đi khu mộ.
Cha mẹ đột ngột qua đời, còn có sự xuất hiện của không gian đã khiến lòng Cố Tử Ý nảy sinh ra chút sợ hãi.
Cho nên cô muốn nhanh chóng bán tài sản đi để đổi lấy tiền mặt.
Cô chỉ để lại một chút cổ phần trong công ty quần áo của cô cho những người đã theo cô gây dựng sự nghiệp từ thưở đầu, còn những lợi nhuận khác thì cô đều lập di chúc quyên góp cho tổ chức từ thiện.
Bởi vì bán ra gấp gáp nên giá cả bị ép xuống một chút, nhưng cha mẹ để lại cho cô mấy bộ bất động sản, còn có công ty nhà cô và xe, tổng cộng vẫn bán được mấy tỷ.
Với cả tiền bồi thường của cha mẹ cũng là một con số xa xỉ.
Cố Tử Ý không gửi số tiền này vào ngân hàng mà trực tiếp bỏ vào trong không gian, chất đống ở một góc, cho dù như vậy thì không gian cũng còn rất nhiều khoảng trống.
Làm xong những việc này, Cố Tử Ý bắt đầu bắt tay vào việc tích trữ hàng hóa vật tư, từ nhỏ đến lớn, giác quan thứ sáu của cô rất ít khi sai lầm, lần này cũng coi như là đánh cuộc một phen.
Ở cạnh Thâm thị chính là Hải thị, ở đó có rất nhiều hải sản, chỉ cách Thâm thị khoảng một trăm km, hơn nữa nhà cô cũng có kho hàng ở đấy, rất tiện cho việc cô tích trữ vật tư.
Cố Tử Ý muốn qua đó mua chút đồ hải sản.
Nói đi là đi, lúc ở trên đường, Cố Tử Ý đã nghĩ sơ qua những đồ hải sản mà mình muốn mua ở trong đầu một lượt.
Đi tới nửa đường thì công ty cũng gọi điện thoại tới, Cố Tử Ý chỉ nói là mình đi ra ngoài giải sầu.
Dù sao cha mẹ cô cũng vừa qua đời nên mọi người đều tỏ vẻ lý giải, vậy nên không hề quấy rầy cô.
Hơn một tiếng sau, Cố Tri Ý đi tới thị trường bán sỉ hải sản lớn nhất ở thành phố bên cạnh.
Các loại cá ở đó đều vừa mới được vớt lên vào buổi sáng cho nên cực kỳ mới mẻ.
Cố Tử Ý lấy cớ là mình muốn mở một cửa hàng buôn bán hải sản để mua không ít hải sản.
Bảo ông chủ chở hết số hải sản này tới nhà kho giúp mình.
Sau khi đám người rời đi, cô liền thu hết cả đồ vào trong không gian.
Nếu đã tới bên này rồi thì đương nhiên cô cũng không thể buông tha chợ nông sản được.
Sau đó Cố Tử Ý lại lái xe đi tới thị trường nông sản, mua 500 cân thịt heo, 500 cân thịt bò, 300 cân thịt dê, và cả gà, vịt, ngỗng mỗi loại một trăm con.
Cô còn mua hơn 1.000 cân rau, dù sao cũng không thể chỉ ăn thịt mà rau dưa cũng là thứ không thể thiếu.
Nhưng vì không muốn khiến cho người khác chú ý nên Cố Tử Ý cũng không mua quá nhiều.
Đã có thịt và rau rồi, tiếp theo chính là lương thực.
Dù sao lương thực cũng là quý giá nhất, dù cho mạt thế tới thì lương thực cũng luôn là vấn đề cần lo lắng hàng đầu của mọi người.
Cũng may mà kho hàng được xây ở chỗ ít dân cư nên cũng tiện cho Cố Tử Ý làm việc.
Lái xe tới xưởng thực phẩm, mua sỉ 3.000 túi gạo, 800 túi bột mì, 500 túi bột ngô, 1.000 thùng dầu ngô, dầu lạc và dầu đậu nành.
Một túi gạo ở xưởng bán sỉ nặng 50 kg, bột mì nặng 30 kg, còn dầu là 20 cân.
Cha mẹ đột ngột qua đời, còn có sự xuất hiện của không gian đã khiến lòng Cố Tử Ý nảy sinh ra chút sợ hãi.
Cho nên cô muốn nhanh chóng bán tài sản đi để đổi lấy tiền mặt.
Cô chỉ để lại một chút cổ phần trong công ty quần áo của cô cho những người đã theo cô gây dựng sự nghiệp từ thưở đầu, còn những lợi nhuận khác thì cô đều lập di chúc quyên góp cho tổ chức từ thiện.
Bởi vì bán ra gấp gáp nên giá cả bị ép xuống một chút, nhưng cha mẹ để lại cho cô mấy bộ bất động sản, còn có công ty nhà cô và xe, tổng cộng vẫn bán được mấy tỷ.
Với cả tiền bồi thường của cha mẹ cũng là một con số xa xỉ.
Cố Tử Ý không gửi số tiền này vào ngân hàng mà trực tiếp bỏ vào trong không gian, chất đống ở một góc, cho dù như vậy thì không gian cũng còn rất nhiều khoảng trống.
Làm xong những việc này, Cố Tử Ý bắt đầu bắt tay vào việc tích trữ hàng hóa vật tư, từ nhỏ đến lớn, giác quan thứ sáu của cô rất ít khi sai lầm, lần này cũng coi như là đánh cuộc một phen.
Ở cạnh Thâm thị chính là Hải thị, ở đó có rất nhiều hải sản, chỉ cách Thâm thị khoảng một trăm km, hơn nữa nhà cô cũng có kho hàng ở đấy, rất tiện cho việc cô tích trữ vật tư.
Cố Tử Ý muốn qua đó mua chút đồ hải sản.
Nói đi là đi, lúc ở trên đường, Cố Tử Ý đã nghĩ sơ qua những đồ hải sản mà mình muốn mua ở trong đầu một lượt.
Đi tới nửa đường thì công ty cũng gọi điện thoại tới, Cố Tử Ý chỉ nói là mình đi ra ngoài giải sầu.
Dù sao cha mẹ cô cũng vừa qua đời nên mọi người đều tỏ vẻ lý giải, vậy nên không hề quấy rầy cô.
Hơn một tiếng sau, Cố Tri Ý đi tới thị trường bán sỉ hải sản lớn nhất ở thành phố bên cạnh.
Các loại cá ở đó đều vừa mới được vớt lên vào buổi sáng cho nên cực kỳ mới mẻ.
Cố Tử Ý lấy cớ là mình muốn mở một cửa hàng buôn bán hải sản để mua không ít hải sản.
Bảo ông chủ chở hết số hải sản này tới nhà kho giúp mình.
Sau khi đám người rời đi, cô liền thu hết cả đồ vào trong không gian.
Nếu đã tới bên này rồi thì đương nhiên cô cũng không thể buông tha chợ nông sản được.
Sau đó Cố Tử Ý lại lái xe đi tới thị trường nông sản, mua 500 cân thịt heo, 500 cân thịt bò, 300 cân thịt dê, và cả gà, vịt, ngỗng mỗi loại một trăm con.
Cô còn mua hơn 1.000 cân rau, dù sao cũng không thể chỉ ăn thịt mà rau dưa cũng là thứ không thể thiếu.
Nhưng vì không muốn khiến cho người khác chú ý nên Cố Tử Ý cũng không mua quá nhiều.
Đã có thịt và rau rồi, tiếp theo chính là lương thực.
Dù sao lương thực cũng là quý giá nhất, dù cho mạt thế tới thì lương thực cũng luôn là vấn đề cần lo lắng hàng đầu của mọi người.
Cũng may mà kho hàng được xây ở chỗ ít dân cư nên cũng tiện cho Cố Tử Ý làm việc.
Lái xe tới xưởng thực phẩm, mua sỉ 3.000 túi gạo, 800 túi bột mì, 500 túi bột ngô, 1.000 thùng dầu ngô, dầu lạc và dầu đậu nành.
Một túi gạo ở xưởng bán sỉ nặng 50 kg, bột mì nặng 30 kg, còn dầu là 20 cân.
Danh sách chương