Trước kia nguyên chủ rất khinh thường qua lại với những người phụ nữ nông thôn này, nhưng chính cô lại không phải nguyên chủ, cô biết mình phải sinh sống ở thời đại này, bản thân vẫn nên có mối quan hệ tốt với những hàng xóm, thân thích, cho nên cô lập tức nhận lấy tấm lòng của chị dâu Lưu.
Hôm nay vừa khéo là thời gian đi chợ, nên chờ không lâu lắm thì xe bò đã đầy người, chú Đại Trụ cũng nhanh chóng đánh xe vào thị trấn.
Nói thật thì ở thời này, đường xá rất khó đi, trên đường đi đều là bùn, cát, đường cái gập ghềnh, ổ gà khắp nơi, ngồi trên xe phải chịu đựng lắc lư liên tục, khiến Cố Tri Ý cảm thấy sắp phun hết mấy thứ mới ăn vào buổi sáng rồi.
Vì vậy cứ bị lắc lư được một lúc thì Cố Tri Ý cũng từ bỏ ý định muốn giao lưu tình cảm với mấy người phụ nữ trên xe này. Cô nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi. Người ngồi trên xe thấy cô như thế cũng chỉ cho rằng cô không muốn nói chuyện với họ, dù sao nguyên chủ cũng chính là người như thế.
Cố Tri Ý cũng không thèm quan tâm các cô ấy suy nghĩ như thế nào, cô chỉ cầu mong nhanh chóng đến được thị trấn.
Xe bò lắc lư khoảng một tiếng đồng hồ mới đến được thị trấn. chú Đại Trụ cho họ xuống ở ngay ngã tư, đồng thời còn hẹn, nếu muốn ngồi xe trở về thì đứng đợi ở ngã tư này đúng ba giờ chiều, trễ hơn sẽ không đợi được.
Cố Tri Ý vất vả xuống xe, cô không khỏi phải hít vào một hơi thật sâu.
Thật sự không dễ dàng mà! Cô nghĩ kỹ rồi, trừ phi cần phải đi, nếu không cô sẽ giảm bớt số lần vào thị trấn mới được, huống hồ bây giờ cơ thể này lại đang mang thai, cũng không còn dễ dàng chạy ra ngoài cả ngày được.
Những người phụ nữ bước xuống từ trên xe, sau đó, mỗi người đều đi về hướng mình muốn đi. Cố Tri Ý chào hỏi chị dâu Lưu xong thì dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà đi về phía bưu điện. Cả thị trấn thế này cũng không lớn lắm, trên cơ bản đều là những phòng ốc thấp bé, chen chúc vào nhau.
Lúc này kinh tế còn chưa được mở cửa, tòa nhà lớn nhất trong thị trấn cũng chỉ có bưu điện, hợp tác xã, công ty lương thực và nhà hàng quốc doanh, tất cả đều là những cơ sở kinh doanh thuộc sở hữu của quốc gia, nếu muốn đến cửa hàng bách hóa lớn một chút cũng phải vào thành phố mới có.
Xuống xe ở ngã tư, Cố Tri Ý đi về phía nam, đi khoảng mười phút đã thấy tấm bảng bưu điện, nói là bưu điện, nhưng thật ra cũng chỉ là mấy gian phòng thông với nhau. Trước cửa sổ gửi thư lại có cả một hàng đầy người đang xếp hàng.
Cố Tri Ý đi đến một một cửa sổ khác, cô lấy giấy hôn thú và chứng minh làm trong thôn ra đưa cho nhân viên công tác. Sau khi đã xác định rõ thông tin, ký tên thì nhận lấy 35 khối tiền trợ cấp từ và một số ngân phiếu định mức từ Lâm Quân Trạch.
Vào thời này, tiền lương mỗi tháng của công nhân khoảng 20, 30 khối đã được xem là tốt nhất, vì vậy mỗi tháng Lâm Quân Trạch gửi về 30, 40 khối như thế này là quá đầy đủ rồi.
Con số này đã bằng mức sinh hoạt nửa năm trong những gia đình bình thường. Đương nhiên lại không bao gồm Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý lại hỏi về điện báo, nhìn thấy trên điện báo viết: “Bị thương nặng! Mau đến!” đằng sau là địa chỉ của bệnh viện quân khu.
Ở thời này, điện báo cũng chỉ là một tờ giấy, trên đó viết điện báo và nội dung điện báo, nó giống như một tờ biên lai.
Người bình thường nếu không có chuyện gì thì đều viết thư, tuy đến nơi rất chậm, nhưng một phong thư chỉ mất 2 mao tiền. Còn điện báo phải mất đến 4 phân tiền, vì vậy người bình thường đều chọn gửi thư.
Thời gian này chính là lúc Lâm Quân Trạch mới vừa bị thương, qua một thời gian nữa anh sẽ về nhà dưỡng thương.
Hôm nay vừa khéo là thời gian đi chợ, nên chờ không lâu lắm thì xe bò đã đầy người, chú Đại Trụ cũng nhanh chóng đánh xe vào thị trấn.
Nói thật thì ở thời này, đường xá rất khó đi, trên đường đi đều là bùn, cát, đường cái gập ghềnh, ổ gà khắp nơi, ngồi trên xe phải chịu đựng lắc lư liên tục, khiến Cố Tri Ý cảm thấy sắp phun hết mấy thứ mới ăn vào buổi sáng rồi.
Vì vậy cứ bị lắc lư được một lúc thì Cố Tri Ý cũng từ bỏ ý định muốn giao lưu tình cảm với mấy người phụ nữ trên xe này. Cô nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi. Người ngồi trên xe thấy cô như thế cũng chỉ cho rằng cô không muốn nói chuyện với họ, dù sao nguyên chủ cũng chính là người như thế.
Cố Tri Ý cũng không thèm quan tâm các cô ấy suy nghĩ như thế nào, cô chỉ cầu mong nhanh chóng đến được thị trấn.
Xe bò lắc lư khoảng một tiếng đồng hồ mới đến được thị trấn. chú Đại Trụ cho họ xuống ở ngay ngã tư, đồng thời còn hẹn, nếu muốn ngồi xe trở về thì đứng đợi ở ngã tư này đúng ba giờ chiều, trễ hơn sẽ không đợi được.
Cố Tri Ý vất vả xuống xe, cô không khỏi phải hít vào một hơi thật sâu.
Thật sự không dễ dàng mà! Cô nghĩ kỹ rồi, trừ phi cần phải đi, nếu không cô sẽ giảm bớt số lần vào thị trấn mới được, huống hồ bây giờ cơ thể này lại đang mang thai, cũng không còn dễ dàng chạy ra ngoài cả ngày được.
Những người phụ nữ bước xuống từ trên xe, sau đó, mỗi người đều đi về hướng mình muốn đi. Cố Tri Ý chào hỏi chị dâu Lưu xong thì dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà đi về phía bưu điện. Cả thị trấn thế này cũng không lớn lắm, trên cơ bản đều là những phòng ốc thấp bé, chen chúc vào nhau.
Lúc này kinh tế còn chưa được mở cửa, tòa nhà lớn nhất trong thị trấn cũng chỉ có bưu điện, hợp tác xã, công ty lương thực và nhà hàng quốc doanh, tất cả đều là những cơ sở kinh doanh thuộc sở hữu của quốc gia, nếu muốn đến cửa hàng bách hóa lớn một chút cũng phải vào thành phố mới có.
Xuống xe ở ngã tư, Cố Tri Ý đi về phía nam, đi khoảng mười phút đã thấy tấm bảng bưu điện, nói là bưu điện, nhưng thật ra cũng chỉ là mấy gian phòng thông với nhau. Trước cửa sổ gửi thư lại có cả một hàng đầy người đang xếp hàng.
Cố Tri Ý đi đến một một cửa sổ khác, cô lấy giấy hôn thú và chứng minh làm trong thôn ra đưa cho nhân viên công tác. Sau khi đã xác định rõ thông tin, ký tên thì nhận lấy 35 khối tiền trợ cấp từ và một số ngân phiếu định mức từ Lâm Quân Trạch.
Vào thời này, tiền lương mỗi tháng của công nhân khoảng 20, 30 khối đã được xem là tốt nhất, vì vậy mỗi tháng Lâm Quân Trạch gửi về 30, 40 khối như thế này là quá đầy đủ rồi.
Con số này đã bằng mức sinh hoạt nửa năm trong những gia đình bình thường. Đương nhiên lại không bao gồm Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý lại hỏi về điện báo, nhìn thấy trên điện báo viết: “Bị thương nặng! Mau đến!” đằng sau là địa chỉ của bệnh viện quân khu.
Ở thời này, điện báo cũng chỉ là một tờ giấy, trên đó viết điện báo và nội dung điện báo, nó giống như một tờ biên lai.
Người bình thường nếu không có chuyện gì thì đều viết thư, tuy đến nơi rất chậm, nhưng một phong thư chỉ mất 2 mao tiền. Còn điện báo phải mất đến 4 phân tiền, vì vậy người bình thường đều chọn gửi thư.
Thời gian này chính là lúc Lâm Quân Trạch mới vừa bị thương, qua một thời gian nữa anh sẽ về nhà dưỡng thương.
Danh sách chương