Trong đám người này hầu hết đều đã là mẹ chồng, họ đều gật đầu đồng ý với lời nói vừa rồi. Họ đúng là hơi chướng mắt hành vi phá của của Cố Tri Ý, còn cảm thấy may mắn lúc đó nhà mình đã không đề nghị kết thân với Cố Tri Ý.
Thật sự giống như Cố Tri Ý sẽ coi trong con trai nhà họ vậy.
Lúc đó tầm mắt Cố Tri Ý cao biết bao! Hơn nữa, con của họ cũng không có tiền đồ như Lâm Quân Trạch, và mỗi tháng cũng chẳng có trợ cấp.
Chị dâu họ Lưu vừa vặn cũng đi đến gốc cây đa đó, nghe thấy mấy lời bàn tán của những người này, lại nhớ đến Cố Tri Ý đã rất lễ độ với mình vào buổi sáng, thế nên cô ấy lập tức cảm thấy mấy người phụ nữ lắm mồm này đang phá hoại thanh danh Cố Tri Ý, vì vậy mà đã phản bác: “Người Lâm gia người ta có tư cách phá của, còn các người ở đây đố kỵ người ta cái gì? Hơn nữa, con trai mấy người cũng không có tiền đồ như lão tứ nhà người ta, lại ngồi đây đố kị, cũng chẳng phải tiền của gì của mấy người.”
Nói xong, lại hừ một tiếng, lắc mông đi thẳng vào thôn, cũng không thèm nhìn đám người nhiều chuyện kia. Một đám phụ nữ bị người ta nói thì trở nên xấu hổ. Cuối cùng vẫn có một người đứng lên, phủi tay vào người mình: “Ôi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên trở về nấu cơm đây!” Những người phụ nữ khác nghe thấy bà ta nói như thế cũng nhao nhao nói trong nhà mình còn có chuyện, hôm nào lại tán gẫu tiếp, vì thế mà tất cả đều giải tán không vui.
Cố Tri Ý vừa đi ngang qua gốc cây đa, cô đã biết ánh mắt dò xét của những người phụ nữ kia rồi, chỉ là cô chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có ai quá quen thuộc với mình. Dường như trong đám người đó hầu hết đều là những người lắm mồm, vì thế Cố Tri Ý cũng chỉ nhìn thẳng mà đi tiếp.
Đối với việc họ tự biên soạn những tin đồn về cô được bao nhiêu, Cố Tri Ý nhìn qua là có thể đoán được, cũng chẳng có gì ngoài việc cô phá của, ăn mặc,…
Cố Tri Ý không hề cảm thấy mình nên ngại ngùng gì cả. Người đàn ông của chị có tiền, chị đây có tư cách thích gì thì làm nấy.
Đi được mười mấy phút thì đã đến Lâm gia, lúc này mẹ Lâm đang rửa rau trong sân. Cố Tri Ý cũng không lòng vòng, cô gửi thẳng cho mẹ Lâm 80 đồng tiền, nhờ mẹ Lâm đến lúc trong thôn phân lương thực thì mua giúp nhà họ 50 cân bột ngô, 300 cân gạo, còn mua thêm một ít khoai lang.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ thì vật giá này cũng không đắt lắm, mua lương thực trong thôn sẽ không cần phiếu lương thực, 1 cân bột ngô là 1 mao 2, gạo thì 1 mao, khoai lang lại càng rẻ hơn, một năm có thể trồng được rất nhiều nên vị chi 1 phân tiền 1 cân.
Cố Tri Ý gửi dư tiền cho mẹ Lâm, cứ để đến lúc đó mẹ Lâm mua giúp là được.
Nhìn thấy mẹ Lâm sắp phải làm cơm thì không quấy rầy rửa, cô dẫn theo hai đứa bé quay trở về.
Về đến nhà, Cố Tri Ý cũng chỉ làm bát mì đơn giản, lại cho vào một trái trứng trần qua nước sôi, cho thêm chút ít thịt xắt nhỏ, thế nhưng lại rất thơm.
Nông thôn những năm 1970 cũng chẳng có tiết mục gì để giải trí, thế nên chờ đến khi trời tối hẳn thì cả nhà Cố Tri Ý đã lên giường nằm. Lúc này chắc cũng chỉ mới hơn tám giờ, nếu trước đây mới tám giờ đã bắt Cố Tri Ý đi ngủ chính là điều bất khả thi.
Nhưng ở hiện tại, không ngủ thì cũng chẳng làm gì, cứ ngồi ngây trong phòng cho muỗi đốt sao? Còn không bằng cứ nằm đây.
Thật sự giống như Cố Tri Ý sẽ coi trong con trai nhà họ vậy.
Lúc đó tầm mắt Cố Tri Ý cao biết bao! Hơn nữa, con của họ cũng không có tiền đồ như Lâm Quân Trạch, và mỗi tháng cũng chẳng có trợ cấp.
Chị dâu họ Lưu vừa vặn cũng đi đến gốc cây đa đó, nghe thấy mấy lời bàn tán của những người này, lại nhớ đến Cố Tri Ý đã rất lễ độ với mình vào buổi sáng, thế nên cô ấy lập tức cảm thấy mấy người phụ nữ lắm mồm này đang phá hoại thanh danh Cố Tri Ý, vì vậy mà đã phản bác: “Người Lâm gia người ta có tư cách phá của, còn các người ở đây đố kỵ người ta cái gì? Hơn nữa, con trai mấy người cũng không có tiền đồ như lão tứ nhà người ta, lại ngồi đây đố kị, cũng chẳng phải tiền của gì của mấy người.”
Nói xong, lại hừ một tiếng, lắc mông đi thẳng vào thôn, cũng không thèm nhìn đám người nhiều chuyện kia. Một đám phụ nữ bị người ta nói thì trở nên xấu hổ. Cuối cùng vẫn có một người đứng lên, phủi tay vào người mình: “Ôi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên trở về nấu cơm đây!” Những người phụ nữ khác nghe thấy bà ta nói như thế cũng nhao nhao nói trong nhà mình còn có chuyện, hôm nào lại tán gẫu tiếp, vì thế mà tất cả đều giải tán không vui.
Cố Tri Ý vừa đi ngang qua gốc cây đa, cô đã biết ánh mắt dò xét của những người phụ nữ kia rồi, chỉ là cô chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có ai quá quen thuộc với mình. Dường như trong đám người đó hầu hết đều là những người lắm mồm, vì thế Cố Tri Ý cũng chỉ nhìn thẳng mà đi tiếp.
Đối với việc họ tự biên soạn những tin đồn về cô được bao nhiêu, Cố Tri Ý nhìn qua là có thể đoán được, cũng chẳng có gì ngoài việc cô phá của, ăn mặc,…
Cố Tri Ý không hề cảm thấy mình nên ngại ngùng gì cả. Người đàn ông của chị có tiền, chị đây có tư cách thích gì thì làm nấy.
Đi được mười mấy phút thì đã đến Lâm gia, lúc này mẹ Lâm đang rửa rau trong sân. Cố Tri Ý cũng không lòng vòng, cô gửi thẳng cho mẹ Lâm 80 đồng tiền, nhờ mẹ Lâm đến lúc trong thôn phân lương thực thì mua giúp nhà họ 50 cân bột ngô, 300 cân gạo, còn mua thêm một ít khoai lang.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ thì vật giá này cũng không đắt lắm, mua lương thực trong thôn sẽ không cần phiếu lương thực, 1 cân bột ngô là 1 mao 2, gạo thì 1 mao, khoai lang lại càng rẻ hơn, một năm có thể trồng được rất nhiều nên vị chi 1 phân tiền 1 cân.
Cố Tri Ý gửi dư tiền cho mẹ Lâm, cứ để đến lúc đó mẹ Lâm mua giúp là được.
Nhìn thấy mẹ Lâm sắp phải làm cơm thì không quấy rầy rửa, cô dẫn theo hai đứa bé quay trở về.
Về đến nhà, Cố Tri Ý cũng chỉ làm bát mì đơn giản, lại cho vào một trái trứng trần qua nước sôi, cho thêm chút ít thịt xắt nhỏ, thế nhưng lại rất thơm.
Nông thôn những năm 1970 cũng chẳng có tiết mục gì để giải trí, thế nên chờ đến khi trời tối hẳn thì cả nhà Cố Tri Ý đã lên giường nằm. Lúc này chắc cũng chỉ mới hơn tám giờ, nếu trước đây mới tám giờ đã bắt Cố Tri Ý đi ngủ chính là điều bất khả thi.
Nhưng ở hiện tại, không ngủ thì cũng chẳng làm gì, cứ ngồi ngây trong phòng cho muỗi đốt sao? Còn không bằng cứ nằm đây.
Danh sách chương