Vừa nghĩ đến đây, tiếng còi xe báo hiệu vào trạm, sau khi dừng hẳn, nhân viên xe lửa đi ra thùng xe, hành khách xách theo hành lý giống như những con cá mòi tranh nhau chen lấn chui vào.

Vị trí trống bên cạnh Giang Hựu Đào cũng đã có người ngồi đầy.

Cô ngẩng đầu lên nhìn lại, người tới mặc áo sơ mi trắng quần vải kaki, ba người trẻ tuổi, hai nữ một nam, sau khi bọn họ ngồi xuống thì miệng chưa từng dừng nói.

Giang Hựu Đào nghe một lúc, đối với tình huống của bọn họ cũng biết một ít, ba người này cùng lớn lên ở một đại viện, bọn họ giống như Giang Hựu Đào, đều là thanh niên trí thức.

Chờ bọn họ tán gẫu một lúc mới nhớ đến Giang Hựu Đào.

“Chào đồng chí, chúng tôi là thanh niên trí thức đến từ An Tỉnh, tôi tên Trương Tuệ Tuệ, đây là bạn học của tôi Triệu Vĩnh Lan cùng với bạn thân Lưu Anh Tuấn của tôi, xin hỏi nên xưng hô với cô như thế nào?” Đây là chuyến xe riêng đưa thanh niên trí thức đến chi viện cho Cáp Tỉnh, người lên chuyến tàu này 80% là thanh niên trí thức.

Người nói chuyện với Giang Hựu Đào là một cô gái có đôi mắt hạnh, Lưu Anh Tuấn là một thanh niên đeo kính, lúc Giang Hựu Đào nhìn qua anh ta, đúng lúc anh ta cũng nhìn qua, Giang Hựu Đào lễ phép cười một tiếng với anh ta, đáp.

“Tôi tên Giang Hựu Đào, người Thân Thành.”

Ngồi bên cạnh Lưu Anh Tuấn là Triệu Vĩnh Lan nghe thấy vậy nhìn sang Giang Hựu Đào, cô ta ăn mặc một thân lục quân mới tinh, sau khi quan sát tỉ mỉ Giang Hựu Đào, ánh mắt mang theo một tia cảm giác ưu việt, cô ta nhàn nhạt gật đầu với Giang Hựu Đào, trên mặt mang theo vẻ kiêu căng.



Ở niên đại này Thân Thành chính là đại đô thị gần với thủ đô, trên dưới cả nước không ai không biết đến tên nơi này.

Đối với nơi như Thân Thành, Trương Tuệ Tuệ đã sớm hướng về từ lâu, biết Giang Hựu Đào là người thân thành, lại nhìn cách ăn mặc của cô không tồi, trong nháy mắt càng thêm nhiệt tình hơn, cô ta còn mang bánh bột ngô mang từ trong nhà đến chia cho Giang Hựu Đào ăn, Giang Hựu Đào muốn từ chối cũng không được.

Ở niên đại này, lương thực quý giá biết bao, Giang Hựu Đào biết rõ, sau khi cầm bánh ngô, cô cũng mở túi mà Hách Cúc Hương chuẩn bị cho cô, từ trong đó lấy ra một chiếc hộp: “Đây là dưa muối mà bà ngoại làm cho tôi, nếu như mọi người không chê, chúng ta cùng nhau ăn.”

Tay nghề làm dưa muối của Hách Cúc Hương là số một, rau dưa được rửa sạch, cắt nhỏ thành miếng vừa ăn, sau đó mang ra xào chung một chỗ với thịt vụn, bỏ thêm muối và ớt cay, lúc đổ dầu bà ấy không chút nào keo kiệt, chất béo ngấm vào đồ ăn, vừa mở nắp ra, mùi thơm thuộc về mùi thịt cùng với vị mặn cay xông vào mũi, bao gồm cả Giang Hựu Đào, mọi người cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt.

Thịt hôm qua Ứng Triều Vinh mua về, một chút Hách Cúc Hương cũng không để lại, đều đưa cho cô, tấm lòng yêu thương này khiến cho trong lòng Giang Hựu Đào càng thêm mềm mại hơn.

Lưu Anh Tuấn ngại ăn không đồ của người ta, cho nên lấy ra đồ ăn mà người nhà chuẩn bị cho mình, điều kiện gia đình của bọn họ không tệ, Lưu Anh Tuấn lấy ra bốn chiếc bánh màn thầu ra chia.

Triệu Vĩnh Lan nhìn thấy anh ta như thế cũng lấy ra hai quả trứng gà, chia thành hai nửa đưa cho bọn họ.

Bọn họ cẩn thận từng li từng tí dùng thìa múc một muỗng dưa, lại cẩn thận bẻ bánh ra thành hai nửa, sau đó cắn một miếng thật to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện