Triệu Vĩnh Lan trực tiếp ngồi lên giường đất không đứng dậy, cô ta nhìn Giang Hựu Đào, lại nhìn qua Cố Niệm Vi, nói với Cố Niệm Vi.
“Đồng chí Cố, đều là thanh niên trí thức mới tới, sao cô chỉ giúp Hựu Đào mà không giúp chúng tôi vậy? Nặng bên này, nhẹ bên kia, không tốt lắm đâu nhỉ?”
Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào đồng thời cau mày, Cố Niệm Vi khép sách trong tay lại, nhìn về phía Triệu Vĩnh Lan: “Cô muốn tôi giúp cô như thế nào?”
Cha Triệu Vĩnh Lan là phó xưởng trưởng nhà máy tivi, từ nhỏ đến lớn, Triệu Vĩnh Lan luôn được cưng chiều, sau khi xuống nông thôn, cô ta vẫn không chịu thu liễm tính tình, vẫn như cũ cảm thấy người ở điểm thanh niên trí thức nên “nâng niu” cô ta.
“Cô giúp chúng tôi khiêng nốt một túi lương thực ở đại đội về là được, hoặc là giúp chúng tôi nấu cơm, buổi sáng chúng tôi chưa ăn gì, đói chết đi được.”
Cố Niệm Vi à một tiếng, đứng dậy đi xuống giường đất.
“Cô chờ chút.” Nói xong lập tức đi ra khỏi ký túc xá.
Trên mặt Triệu Vĩnh Lan mang theo nụ cười, nằm xuống giường đất.
Trương Tuệ Tuệ nhìn qua bên ngoài, lại nhìn Triệu Vĩnh Lan: “Vĩnh Lan, như vậy không tốt lắm đâu, chúng ta vẫn nên tự mình đến đại đội lấy lương thực đi.”
Triệu Vĩnh Lan trừng mắt liếc qua cô ta: “Chờ đồng chí Cố mang giúp chúng ta về là được rồi, phí sức như thế làm gì.”
Trương Tuệ Tuệ không nói gì nữa, nhưng đáy mắt càng thêm nôn nóng.
Lương thực của Triệu Vĩnh Lan bọn họ đã khiêng về, túi lương thực còn để lại đại đội chính là của cô ta đấy, nếu như bị người ta lấy đi, hai tháng tiếp theo, cô ta ăn gì đây
Đợi hơn mười phút còn chưa có động tĩnh gì, Trương Tuệ Tuệ đứng cũng không vững, đi đến chỗ ký túc xá nam thanh niên tri thức, gọi Lưu Anh Tuấn cùng đi đến đại đội.
Lưu Anh Tuấn nhìn thoáng qua ký túc xá nữ thanh niên trí thức hỏi: “Vĩnh Lan đâu, sao cô ấy không đi chung với cậu.”
Trương Tuệ Tuệ thở dài một hơi đáp: “Cậu ấy mệt mỏi, đang nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Lưu Anh Tuấn thay đổi, cảm thấy cực kỳ bực bội: “Cậu nói xem chúng ta đây là vận khí gì, sao lại bị chia cùng cô ta đến một nơi.”
Đám người trong xưởng tivi xuống nông thôn có hơn mười người, cố tình chỉ có hai người bọn họ cùng Triệu Vĩnh Lan phân đến một nơi, nếu không phải cha mẹ mình còn đang làm việc dưới quyền cha Triệu Vĩnh Lan, anh ta thật sự không muốn hầu hạ Triệu Vĩnh Lan nữa.
Tùy hứng, tính tình nóng nảy, ở trên xe lửa còn thu liễm mấy phần, vừa đến chỗ này lại bắt đầu.
So với Lưu Anh Tuấn, tâm trạng của Trương Tuệ Tuệ càng thêm hỏng bét, vốn dĩ cô ta được phân đến binh đoàn Hắc Tỉnh xây dựng, xây dựng binh đoàn đất nhiều người ít, qua đó chẳng những mỗi tháng có thể ăn no, còn có thể nhận được tiền.
Còn chưa đợi cô ta vui sướng được hai ngày, nông thôn mà cô ta bị điều xuống đổi từ xây dựng binh đoàn thành đại đội Liễu Thụ Câu thuộc Cáp Tỉnh. Mẹ cô ta nói với cô ta, đây là cha Triệu Vĩnh Lan nhúng tay vào, bởi vì đại viện chỉ có cô ta và Triệu Vĩnh Lan có quan hệ tốt.
Nhà họ Triệu không phải không bồi thường, cha Triệu Vĩnh Lan hứa hẹn năm nay chia nhà sẽ cho nhà cô ta một căn nhà rộng, còn chuyển công việc của anh trai cô ta từ nhân viên dự bị sang chính thức.
Trước mặt nhà và tiền đồ của con trai, ấm ức của Trương Tuệ Tuệ trong mắt cha mẹ cô ta căn bản không đáng nhắc đến.
Hai người đến đại đội, túi lương thực thuộc về cô ta còn nằm lẻ loi ở góc tường.
“Đồng chí Cố, đều là thanh niên trí thức mới tới, sao cô chỉ giúp Hựu Đào mà không giúp chúng tôi vậy? Nặng bên này, nhẹ bên kia, không tốt lắm đâu nhỉ?”
Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào đồng thời cau mày, Cố Niệm Vi khép sách trong tay lại, nhìn về phía Triệu Vĩnh Lan: “Cô muốn tôi giúp cô như thế nào?”
Cha Triệu Vĩnh Lan là phó xưởng trưởng nhà máy tivi, từ nhỏ đến lớn, Triệu Vĩnh Lan luôn được cưng chiều, sau khi xuống nông thôn, cô ta vẫn không chịu thu liễm tính tình, vẫn như cũ cảm thấy người ở điểm thanh niên trí thức nên “nâng niu” cô ta.
“Cô giúp chúng tôi khiêng nốt một túi lương thực ở đại đội về là được, hoặc là giúp chúng tôi nấu cơm, buổi sáng chúng tôi chưa ăn gì, đói chết đi được.”
Cố Niệm Vi à một tiếng, đứng dậy đi xuống giường đất.
“Cô chờ chút.” Nói xong lập tức đi ra khỏi ký túc xá.
Trên mặt Triệu Vĩnh Lan mang theo nụ cười, nằm xuống giường đất.
Trương Tuệ Tuệ nhìn qua bên ngoài, lại nhìn Triệu Vĩnh Lan: “Vĩnh Lan, như vậy không tốt lắm đâu, chúng ta vẫn nên tự mình đến đại đội lấy lương thực đi.”
Triệu Vĩnh Lan trừng mắt liếc qua cô ta: “Chờ đồng chí Cố mang giúp chúng ta về là được rồi, phí sức như thế làm gì.”
Trương Tuệ Tuệ không nói gì nữa, nhưng đáy mắt càng thêm nôn nóng.
Lương thực của Triệu Vĩnh Lan bọn họ đã khiêng về, túi lương thực còn để lại đại đội chính là của cô ta đấy, nếu như bị người ta lấy đi, hai tháng tiếp theo, cô ta ăn gì đây
Đợi hơn mười phút còn chưa có động tĩnh gì, Trương Tuệ Tuệ đứng cũng không vững, đi đến chỗ ký túc xá nam thanh niên tri thức, gọi Lưu Anh Tuấn cùng đi đến đại đội.
Lưu Anh Tuấn nhìn thoáng qua ký túc xá nữ thanh niên trí thức hỏi: “Vĩnh Lan đâu, sao cô ấy không đi chung với cậu.”
Trương Tuệ Tuệ thở dài một hơi đáp: “Cậu ấy mệt mỏi, đang nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Lưu Anh Tuấn thay đổi, cảm thấy cực kỳ bực bội: “Cậu nói xem chúng ta đây là vận khí gì, sao lại bị chia cùng cô ta đến một nơi.”
Đám người trong xưởng tivi xuống nông thôn có hơn mười người, cố tình chỉ có hai người bọn họ cùng Triệu Vĩnh Lan phân đến một nơi, nếu không phải cha mẹ mình còn đang làm việc dưới quyền cha Triệu Vĩnh Lan, anh ta thật sự không muốn hầu hạ Triệu Vĩnh Lan nữa.
Tùy hứng, tính tình nóng nảy, ở trên xe lửa còn thu liễm mấy phần, vừa đến chỗ này lại bắt đầu.
So với Lưu Anh Tuấn, tâm trạng của Trương Tuệ Tuệ càng thêm hỏng bét, vốn dĩ cô ta được phân đến binh đoàn Hắc Tỉnh xây dựng, xây dựng binh đoàn đất nhiều người ít, qua đó chẳng những mỗi tháng có thể ăn no, còn có thể nhận được tiền.
Còn chưa đợi cô ta vui sướng được hai ngày, nông thôn mà cô ta bị điều xuống đổi từ xây dựng binh đoàn thành đại đội Liễu Thụ Câu thuộc Cáp Tỉnh. Mẹ cô ta nói với cô ta, đây là cha Triệu Vĩnh Lan nhúng tay vào, bởi vì đại viện chỉ có cô ta và Triệu Vĩnh Lan có quan hệ tốt.
Nhà họ Triệu không phải không bồi thường, cha Triệu Vĩnh Lan hứa hẹn năm nay chia nhà sẽ cho nhà cô ta một căn nhà rộng, còn chuyển công việc của anh trai cô ta từ nhân viên dự bị sang chính thức.
Trước mặt nhà và tiền đồ của con trai, ấm ức của Trương Tuệ Tuệ trong mắt cha mẹ cô ta căn bản không đáng nhắc đến.
Hai người đến đại đội, túi lương thực thuộc về cô ta còn nằm lẻ loi ở góc tường.
Danh sách chương