Cô bỏ bánh xe lăn vào trong giỏ mua sắm, tắt đi giao diện trung tâm mua sắm.

Mua bánh xe lăn cần 5 dưa tệ, hiện tại ngay cả một dưa tệ cô cũng chẳng có, số 0 chói mắt ở góc bên phải giao diện trung tâm mua sắm kia khiến cô hết sức lo lắng.

Cô là người từ nhỏ đã quen với nghèo, sau này chính mình kiếm ra tiền, mỗi tháng cô sẽ cố định tiết kiệm một khoản tiền.

Lúc mới bắt đầu thực tập, tiền lương của cô chỉ mới hơn hai ngàn tệ, cô còn có thể tiết kiệm được 200 tệ, về sau tiền lương càng lúc càng nhiều, tiền tiết kiệm của cô cũng theo đó càng ngày càng nhiều, trước khi xuyên qua, số tiền mà cô tiết kiệm được đã có thể đủ cho cô mua một căn nhà hai phòng ngủ ở đô thị nhỏ hạng bốn rồi.

Giang Hựu Đào cực kỳ chua xót, không thể miệt mài theo đuổi chuyện cũ, bây giờ cô trên dưới toàn thân cộng lại không quá hai trăm tệ.

Bên ngoài không biết Triệu Vĩnh Lan đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, Trương Tuệ Tuệ nghiêng đầu vượt qua bức tường nhỏ, nhỏ giọng nói chuyện với cô.

Giang Hựu Đào tùy ý đáp lời.

Bốn rưỡi, lúc Cố Niệm Vi quay về nấu cơm. Giang Hựu Đào vẫn giống như buổi sáng đi đến giúp đỡ cô ấy.

Lúc này đây Triệu Vĩnh Lan học ngoan, lượng lương thực để ở trong hộp cơm nhiều hơn bữa trưa một ít.

Buổi chiều nấu rau hẹ xào, bí đỏ hầm, vẫn như cũ không có chất béo nào.



Lúc trời tối, mọi người đi rửa mặt, sau đó lên giường ngủ.

Một đêm không mộng mị, sáng ngày hôm sau, Giang Hựu Đào bị Cố Niệm Vi đánh thức, cô gọi hệ thống ra nhìn qua thời gian, mới 5 giờ.

Nhưng từ ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, bên ngoài đã sáng.

“Nên đi bắt đầu làm việc.” Tháng bảy xem như là một tháng nóng nhất trong năm, sáng sớm đi làm, có thể làm thêm một ít việc, giữa trưa ánh nắng chói chang, có thể nghỉ ngơi thêm một lúc.

Giang Hựu Đào lau qua mặt: “Tôi dậy ngay đây.”

Cô mặc xong quần áo, gấp gọn chăn, lấy chậu và đồ dùng rửa mặt đi đến bên cạnh giếng rửa mặt, Lý Vân Anh ở trong phòng bếp bận rộn.

Hôm nay đến lượt cô ta nấu cơm.

Cô vừa mới đi ra không bao lâu, Trương Tuệ Tuệ cũng tới, vừa đi vừa ngáp.

Hai ngươi rửa mặt trở về, Triệu Vĩnh Lan vẫn còn nằm ở trên giường ôm chăn ngủ say

Ánh mắt Giang Hựu Đào nhìn qua giường đất chỗ Triệu Vĩnh Lan. Trương Tuệ Tuệ chỉ có thể tự mình đi gọi cô ta dậy, không ngoài suy đoán, Triệu Vĩnh Lan đổ hết cơn tức rời giường lên người cô ta.

Trương Tuệ Tuệ giận mà không dám nói gì.



Trong lòng Giang Hựu Đào lại hừ một tiếng, cầm hộp cơm đi đến nhà bếp, buổi sáng mọi người ăn cháo và bánh cao lương từ lương thực phục, mỗi người có hai chiếc, mỗi chiếc nhỏ bằng nắm tay Giang Hựu Đào

Giang Hựu Đào không ăn ở phòng bếp mà bưng về ký túc xá.

Cố Niệm Vi cũng ở đó.

Giang Hựu Đào lấy ra dưa muối mà trên xe lửa còn chưa ăn hết, mang ra chia sẻ cùng cô ấy.

Cố Niệm Vi cũng không phải người hẹp hòi, mang tương nấm ra.

Tương nấm có vị cay, múc một thìa rưới lên bánh cao lương, cực kỳ ngon.

Hai người vừa ăn bánh cao lương, vừa ăn cháo, rất nhanh đã ăn xong bữa sáng.

Lúc này Trương Tuệ Tuệ và Triệu Vĩnh Lan đã quay lại, trong tay bọn họ cũng là bữa sáng.

Giang Hựu Đào gật đầu với Trương Tuệ Tuệ, lại cùng Cố Niệm Vi đi rửa bát.

Sáu giờ sáng, tất cả thanh niên trí thức ở trong điểm thanh niên trí thức này tập hợp trong sân, Vương Thiện Hỉ nhìn mọi người đã đến đông đủ, dẫn theo bọn họ đến chỗ ruộng lúa mì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện