Tổ ba, tổ bốn cũng lần lượt nhận Triệu Vĩnh Lan và Trương Tuệ Tuệ về.

Lưu Anh Tuấn bị tổ trưởng tổ ba nhận, anh ta ở chung tổ với Triệu Vĩnh Lan, nhìn thấy sắp xếp như vậy, sắc mặt anh ta tái đi.

Thanh niên trí thức mới vào tiểu đội, đại đội trưởng khiêng hồng kỳ ra, ông ta cắm hồng kỳ trên mảnh đất trống, sau khi đọc thuộc lòng khẩu hiệu, ông ta hùng dũng oai vệ cầm lá cờ đi ở đằng trước.

Thôn dân tự giác xếp thành hai bên đi theo sau ông ta.

Đến hai đầu bờ ruộng, đại đội trưởng lại tìm một gò đất cao cắm hồng kỳ, nhóm tiểu đội trưởng dẫn theo từng đội viên đi đến chỗ làm nhiệm vụ của mình.

Cố Niệm Vi ở tổ một, chỗ làm việc của bọn họ cách ruộng của tổ hai khá xa, Giang Hựu Đào chỉ có thể xa xa cùng cô ấy gọi.

Từ Đại Chủy dẫn theo Giang Hựu Đào đi tìm đám chị em thân thiết của mình, mấy người ngồi xúm lại với nhau, trên tay không ngừng nhổ cỏ trên mặt đất, trong miệng cũng không nhàn rỗi, nói đông nói tây, Giang Hựu Đào nghe mà than thở.

Hiện tại bọn họ đang nói đến chuyện con dâu và cha chồng có một chân ở thôn Tiểu Nam bên cạnh.

Giang Hựu Đào đang nghe hăng say, Từ Đại Chủy lại không nói nữa.

Trái tim người ăn dưa rục rịch, ruột gan cồn cào ngứa ngáy đến cực kỳ khó chịu, cô không nhịn được mà hỏi một câu: “Sau đó thế nào?”

Từ Đại Chủy là bà thím lớn nhất trong đó, sau một lúc trầm mặc thì bật cười.

Từ Đại Chủy cười to nhất: “Cháu nói cháu đi, một cô gái chưa chồng, nghe mấy chuyện này làm gì? Không xấu hổ sao?”

Giang Hựu Đào chậc một tiếng: “Đâu phải cháu khăng khăng muốn nghe, là các thím ở bên cạnh nói, cháu tiện thể nghe qua, hơn nữa, các thím kể còn không xấu hổ, sao cháu phải xấu hổ?”



Từ Đại Chủy và mấy bà thím liếc nhau, cảm thấy mặc dù nhìn qua cô nhóc Giang Hựu Đào này gầy gò, yếu ớt, thanh tú, nhưng ngoài ý muốn hợp với khẩu vị của bọn họ.

Trước đó không phải không có thanh niên trí thức đến tổ của bọn họ, lúc nghe được bọn họ nói mấy lời này, mặt đỏ như mông khỉ vậy, sau đó làm việc vẫn luôn cách bọn họ rất xa, giống như bọn họ có bệnh gì vậy, bọn họ cảm thấy nhàm chán.

Giống như Giang Hựu Đào truy hỏi sau đó, hình như là lần đầu tiên.

Đám người Từ Đại Chủy cười là việc của bọn họ, sắc mặt Giang Hựu Đào không chút thay đổi.

Từ Đại Chủy cười đủ rồi mới nói.

“Sau đó còn có thể là gì được nữa, chuyện này bị người chồng của cô vợ kia bắt tại trận, cô ta bị đánh một trận, ngay cả cha chồng cô ta cũng bị đánh, hai nhà tách ra chứ sao.”

Giang Hựu Đào nhướng mày: “Không ly hôn à?”

Từ Đại Chủy đáp: “Người trong thành phố các cháu quá kỳ hoa, ly hôn cái gì mà ly hôn, người nông thôn bọn thím không có chuyện ly hôn, thời buổi này cưới được cô con dâu rất khó, có thể tạm chấp nhận sống tiếp thì cho qua chứ sao, hơn nữa đứa nhỏ cũng đã có rồi, tái giá không biết là dạng gì đâu.”

Từ Đại Chủy vừa nói ra, thím Tưởng Tứ bên cạnh bà ta phát biểu.

“Đúng vậy, nói đi cũng phải nói lại, hai đứa nhỏ mà cô con dâu kia sinh là con của ai.”

Lời này vừa nói ra, bốn năm người phụ nữ nhìn nhau lại cười ha hả.

Sau khi cười xong, Từ Đại Chủy hỏi: “Cháu tên là gì?”

Đại đội trưởng bảo bọn họ tự giới thiệu qua, nhưng đám người Từ Đại Chủy căn bản không ghi nhớ, dù sao thời gian lâu rồi, ai tên gì chẳng phải sẽ biết sao? Phí sức làm gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện