Nhà của Trương Thành Nghiệp cách trung tâm thôn không xa, nhưng Trương Bình chọn mảnh đất nền nhà kia thì khá xa. Bên đó chỉ có mấy hộ gia đình, bởi vì giữa hai mảnh đất đều là cây mận lâu năm, không ai nỡ chặt những cái cây này, là vật báu của bọn nhỏ trong thôn.
Hơn nữa thôn bọn họ được gọi là thôn Lý, chính là bởi vì được đặt tên theo cây mận này.
*Cây mận là 李子, thôn Lý là Lý (李) trong cây mận (李子).
Trong mảnh đất nền nhà đó, Trương Bình xin mảnh ở phía trong cùng. Phía trước đều có người, chẳng qua hiện tại vẫn chưa xây dựng.
Mặc dù là ở phía trong cùng, nhưng về mặt an toàn lại không có gì phải lo lắng. Bởi vì phía sau là một sườn núi nhỏ, độ cao không quá 50 mét, là thánh địa hái quả dại, rau dại của đám nhỏ.
Phía sau sườn núi nhỏ là ruộng đồng của thôn bọn họ. Sườn núi nhỏ độc nhất vô nhị như vậy, trên cơ bản sẽ không xuất hiện dã thú gì, an toàn không phải lo lắng nhưng cũng bảo đảm đủ sự riêng tư.
Tô Hồi rất hài lòng, cảm thấy quả thực chỗ này là thiết kế riêng vì cô.
Bây giờ là thập niên 70, rất giống với bảy mươi năm trước khi cô xuyên qua, vật chất sinh hoạt thiếu thốn, còn tiến hành một phong trào nào đó. Đến lúc đó chắc chắn cô không thể ăn khoai lang, rau xanh giống như trong ký ức của nguyên chủ. Hẻo lánh một chút, ít người một chút, vừa vặn thuận lợi!
Tô Hồi hài lòng, còn Tô Thiển Minh cảm thấy có chút hẻo lánh. Mặc dù xung quanh vẫn còn các hộ gia đình khác và trên thực thế thì ở đó cách trung tâm của thôn cũng không xa là bao. Nhưng có một khu rừng cây ăn quả chặn ngang, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra cũng có thể đến không kịp, nhưng đã chọn nơi này rồi, đến lúc đó chỉ có thể xây một bức tường kiên cố vây quanh.
Tô Hồi nhìn mảnh đất đó và nghĩ về kế hoạch tương lai của mình. Lúc đầu mới ra ngoài sống, cô không nghĩ ngợi nhiều như vậy. Bởi vì cho dù là ở thời hiện đại của thế kỷ 21, hay là đến thế giới tu chân cô đều không có kinh nghiệm đối với những chuyện như thế này. Nhưng cô có tự tin, chuyện về lương thực gì đó thì căn bản nó không thể nào làm khó cô được.
Tô Thiển Minh hỏi về quy mô của mảnh đất, nơi này khá lớn, nhưng gia đình con gái đông. Nơi này là vùng núi cằn cằn cỗi, thông thường đến khi xây nhà thì cứ rào quanh mảnh đất phần trăm lên, để cô tự trồng rau nuôi gà.
Trương Căn cẩn thận đi quanh hai vòng cũng không nói gì cả. Nơi này xa thì có xa một chút nhưng thực tế lại cách nhà của đại đội trưởng không xa. Xung quanh cũng có nhà ở, thật sự có chuyện gì ồn ào thì bên kia cũng nghe thấy được, cũng không có thú hoang, vẫn ổn.
Đám người lại lục tục trở về. Tô Thiển Minh vỗ vào vai con gái: “Chúng ta về trước, sáng mai chúng ta đến giúp con.”
Tôn Cường cũng muốn rời đi: “Bây giờ em về trước đi liên lạc với lò gạch. Mọi người thu dọn nơi này trước đã, nếu có tin tức gì em sẽ thông báo với mọi người.”
Trương Thành Nghiệp cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu: “Có chuyện gì cần thì cứ đến tìm tôi.”
Lý Mãn Phân không muốn nhìn mặt cô con dâu này nên hất mặt, tức giận quay về phòng.
Trương Căn nhìn cũng nổi giận. Tại sao bà già này tuổi tác càng ngày càng già rồi, con trai cũng không còn nữa, bà ta lại đi gây phiền phức với con dâu? Điều này không khiến lòng người ta lạnh lẽo sao? Tô Hồi quay về phòng, ngồi xuống sờ vào trán, nguyên chủ vẫn còn bệnh nhưng bây giờ không phát sốt nữa.
Hơn nữa thôn bọn họ được gọi là thôn Lý, chính là bởi vì được đặt tên theo cây mận này.
*Cây mận là 李子, thôn Lý là Lý (李) trong cây mận (李子).
Trong mảnh đất nền nhà đó, Trương Bình xin mảnh ở phía trong cùng. Phía trước đều có người, chẳng qua hiện tại vẫn chưa xây dựng.
Mặc dù là ở phía trong cùng, nhưng về mặt an toàn lại không có gì phải lo lắng. Bởi vì phía sau là một sườn núi nhỏ, độ cao không quá 50 mét, là thánh địa hái quả dại, rau dại của đám nhỏ.
Phía sau sườn núi nhỏ là ruộng đồng của thôn bọn họ. Sườn núi nhỏ độc nhất vô nhị như vậy, trên cơ bản sẽ không xuất hiện dã thú gì, an toàn không phải lo lắng nhưng cũng bảo đảm đủ sự riêng tư.
Tô Hồi rất hài lòng, cảm thấy quả thực chỗ này là thiết kế riêng vì cô.
Bây giờ là thập niên 70, rất giống với bảy mươi năm trước khi cô xuyên qua, vật chất sinh hoạt thiếu thốn, còn tiến hành một phong trào nào đó. Đến lúc đó chắc chắn cô không thể ăn khoai lang, rau xanh giống như trong ký ức của nguyên chủ. Hẻo lánh một chút, ít người một chút, vừa vặn thuận lợi!
Tô Hồi hài lòng, còn Tô Thiển Minh cảm thấy có chút hẻo lánh. Mặc dù xung quanh vẫn còn các hộ gia đình khác và trên thực thế thì ở đó cách trung tâm của thôn cũng không xa là bao. Nhưng có một khu rừng cây ăn quả chặn ngang, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra cũng có thể đến không kịp, nhưng đã chọn nơi này rồi, đến lúc đó chỉ có thể xây một bức tường kiên cố vây quanh.
Tô Hồi nhìn mảnh đất đó và nghĩ về kế hoạch tương lai của mình. Lúc đầu mới ra ngoài sống, cô không nghĩ ngợi nhiều như vậy. Bởi vì cho dù là ở thời hiện đại của thế kỷ 21, hay là đến thế giới tu chân cô đều không có kinh nghiệm đối với những chuyện như thế này. Nhưng cô có tự tin, chuyện về lương thực gì đó thì căn bản nó không thể nào làm khó cô được.
Tô Thiển Minh hỏi về quy mô của mảnh đất, nơi này khá lớn, nhưng gia đình con gái đông. Nơi này là vùng núi cằn cằn cỗi, thông thường đến khi xây nhà thì cứ rào quanh mảnh đất phần trăm lên, để cô tự trồng rau nuôi gà.
Trương Căn cẩn thận đi quanh hai vòng cũng không nói gì cả. Nơi này xa thì có xa một chút nhưng thực tế lại cách nhà của đại đội trưởng không xa. Xung quanh cũng có nhà ở, thật sự có chuyện gì ồn ào thì bên kia cũng nghe thấy được, cũng không có thú hoang, vẫn ổn.
Đám người lại lục tục trở về. Tô Thiển Minh vỗ vào vai con gái: “Chúng ta về trước, sáng mai chúng ta đến giúp con.”
Tôn Cường cũng muốn rời đi: “Bây giờ em về trước đi liên lạc với lò gạch. Mọi người thu dọn nơi này trước đã, nếu có tin tức gì em sẽ thông báo với mọi người.”
Trương Thành Nghiệp cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu: “Có chuyện gì cần thì cứ đến tìm tôi.”
Lý Mãn Phân không muốn nhìn mặt cô con dâu này nên hất mặt, tức giận quay về phòng.
Trương Căn nhìn cũng nổi giận. Tại sao bà già này tuổi tác càng ngày càng già rồi, con trai cũng không còn nữa, bà ta lại đi gây phiền phức với con dâu? Điều này không khiến lòng người ta lạnh lẽo sao? Tô Hồi quay về phòng, ngồi xuống sờ vào trán, nguyên chủ vẫn còn bệnh nhưng bây giờ không phát sốt nữa.
Danh sách chương