Bây giờ bọn họ thấy phòng trống sáng sủa này, nhà gạch ngói sạch sẽ, có thể không ghen tị sao? Chẳng qua, muốn nói mấy câu chua chát, cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Đây là phụ cấp của liệt sĩ hy sinh vì nước, địa vị của quân nhân bây giờ là không cần phải nói, ai cũng cảm thấy vinh hạnh vì trong nhà có quân nhân.

Cho dù ghen tị, cũng không thể nói ra những lời gièm pha, nếu không tính chất có thể xem là nghiêm trọng rồi.

Cho nên lúc Tô Hồi trở về, thì thấy họ hòa đồng ngồi trên giày cỏ, bên cạnh còn có bốn đứa bé.

“Con gái, con về rồi.”

Trương An Quốc chạy bịch bịch bịch đến trước mặt cô: “Mẹ, mẹ khát không, con rót nước cho mẹ.”

Điều này nhận được một tràng khen ngợi: “Thằng bé này thật ngoan.”

“Biết thương mẹ nó quá, mặc dù không sinh con gái làm áo bông nhỏ, nhưng cũng không thua kém gì.”

Nhận được lời khen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương An Quốc hơi xấu hổ, đôi mắt lại sáng ngời nhìn Tô Hồi, hy vọng có được phần thưởng của mẹ.

Tô Hồi bị chọc cười, xoa mái tóc mềm mại của thằng bé: “Đúng là rất thương mẹ.”

Cô quay lại nhìn Trương Vệ Quốc và Trương Định Quốc: “Mấy đứa khác hơi tinh nghịch, nhưng mà cũng rất hiểu chuyện.”

Lúc này mặt trời vẫn còn ở lưng chừng núi, mặc dù không có đồng hồ để biết thời gian chính xác, tính toán một chút, có lẽ là ba bốn giờ chiều.

“Mẹ, trên núi con còn có củi chưa gánh về, con đi gánh củi về trước.” Tô Hồi uống một hớp nước, nói.

Điền Tư Di vội vàng đứng lên: “Gọi anh con đi cùng, đi sớm về sớm.”



Nói xong, Tô Trọng lập tức bỏ cái cuốc xuống, cầm đòn gánh và dây đi cùng cô.

Trước đó Tô Hồi đã sắp xếp xong, thêm một người thì cắt thêm chút cỏ đem về. Đi rồi lại về, mặt trời đã chỉ còn cái đuôi, sắc trời tối dần, các thím tụ tập trong nhà trước đó đều đã về nhà nấu cơm, cơm nhà họ cũng đang trong nồi rồi.

Thấy họ về, Điền Tư Di đi ra từ phòng bếp: “Các con về rồi, mẹ sắp làm xong cơm, con đến trông đi, mẹ và anh con cũng về nhà đây.”

Tô Hồi giữ bà lại: “Mẹ, mẹ và anh ở lại đây ăn cơm, ăn xong rồi về.”

Điền Tư Di xua tay: “Vậy thì trời tối mất, không dễ đi đường.” Lúc này lương thực quý giá, sẽ không ai đến nhà người khác ăn cơm chùa. Bà thương con gái, càng không muốn ăn lương thực của con gái và cháu ngoại. Mặc dù cũng sắp chia lương thực rồi, nhưng mà chỉ một mình con gái kiếm đủ điểm công, con cái còn nhỏ không trông cậy nổi, lương thực có thể chia được bao nhiêu chứ.

Tô Trọng cũng có ý này: “Em gái, chắc chắn chị dâu của em đã làm xong cơm chờ mẹ và anh rồi. Chỗ đất này còn có mấy chỗ chưa làm xong, ngày mai anh lại tới.”

“Mẹ đặt măng ướp vào trên tủ cho con rồi, con nhớ bỏ vào đấy.” Điền Tư Di nhớ ra, lại lần lượt xoa đầu bốn đứa cháu ngoại của mình: “Bà ngoại về đây, ngày khác quay lại thăm các cháu.”

“Bà ngoại, cháu sẽ nhớ bà.” Miệng của Trương Vệ Quốc là ngọt nhất, mỗi lần bà ngoại tới, trong nhà đều sẽ có đồ ngon cho chúng. Giống như lần này, bà mang một túi đậu nành rang cho mấy đứa. Cậu nhóc thích bà ngoại, bà tốt hơn bà nội nhiều, bà nội chỉ biết bảo chúng nhường đồ cho người khác.

Tô Hồi đi cầm con gà rừng trong cái sọt trước đó ra, kiên quyết nhét vào tay Tô Trọng: “Anh cầm về đi, trước đây mẹ bệnh lâu như vậy, nấu canh cho mẹ uống.”

Điền Tư Di muốn từ chối, Tô Hồi lạnh mặt.

“Mẹ, mẹ không lấy có phải là không nhận đứa con gái này không, biếu cho mẹ ít đồ mà mẹ cũng không cần.”

Nói tới đây, Điền Tư Di chỉ đành nuốt lời trong miệng xuống, bà nhìn con gái, hốc mắt đã ửng đỏ: “Được, được, mẹ nhận không phải được sao, sao con lại nói đến mức đó...”

Tô Hồi nhìn theo bóng lưng nhanh chóng rời đi, nhân lúc quay về trước khi trời tối của họ. Cô về phòng bếp, nhìn một nồi khoai lang đỏ và canh rau dại, trong nồi không hề có mùi thịt: “...”

Ngày mai lại lên núi vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện