Còn tình huống bây giờ thì sao chứ? Tiền của cô còn không bằng tiền bên đó của người ta. Hơn nữa bọn họ có năm người nhưng chỉ mỗi cô là người lớn, bốn đứa trẻ con, thu nhập cũng chưa tìm ra được từ nguồn khác. Rõ ràng là cần sự giúp đỡ của mọi người, bên đó không giúp bên này cũng thôi đi, bên này vừa mới phân nhà ra ở riêng lại muốn bên này hiếu kính, nếu truyền ra ngoài sẽ thành trò cười mất.
Lý Mãn Phân cũng nghe được lời gây chia rẽ của con dâu cả, cái gì mà lúc trước cô lên thị trấn mua được rất nhiều thứ, nhưng chẳng nói gì kiểu như sẽ đưa qua bên này một ít.
Tưởng bà ta không biết gì về con dâu cả sao? Cô ta thích so bì với vợ của thằng hai. Triệu Lai Đệ vào cửa trước, cô ta là dâu cả vừa vào cửa đã sinh được đứa con trai và có chỗ đứng vững chắc. Nhưng vợ thằng hai cũng theo sau bước vào cửa, đồng thời cũng sinh được con trai ngay lần đầu tiên, hai bên ngang nhau. Sau đó thằng cả là người bình thường phải đi làm ruộng, còn thằng hai trở thành quân nhân, tiền mỗi tháng được gửi về lẽ nào cô ta không thèm chảy nước bọt sao?
Chồng không bằng được, cả con cái cũng không bằng được. Cô ta sinh bốn lần, ngoại trừ lần đầu ra, còn ba lần sau đều là con gái. Mà vợ thằng hai sinh ba lần lại sinh được bốn đứa con trai.
Thứ này thứ kia đều so không bằng được, vậy không phải cô ta có khúc mắc rồi sao?
Cô ta không thích vợ thằng hai nên muốn kiếm chuyện, nhưng bây giờ lúc lên thị trấn mua đồ, không cần nghĩ cũng biết là để bổ sung cho mấy đứa nhóc trong nhà. Chia chút đồ đó ra, cũng có mấy ngày là để ứng phó nhu cầu khẩn cấp.
Cô ta mỉa mai mấy câu rồi không thèm để ý đến nữa.
Cô ta tốn không ít nước bọt nhưng cũng chẳng thu được gì, sau khi quay về còn chửi bới thêm mấy câu nữa.
Nhìn thành tích của con trai mà trong lòng nén giận.
Không được, đợi thằng nhóc quay về, cô ta nhất định phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng. Cô ta bỏ tiền học phí ra không phải để cho nó đi chơi!
Tô Hồi không biết suy nghĩ của bên đó, phân nhà ra riêng thì tức là trời cao chim mặc sức bay, biển sâu cá cứ việc nhảy. Nếu như sống cùng với gia đình lớn đó thì với hoàn cảnh hiện tại, bản thân rất khó để ăn ngon uống đủ.
Mấy ngày nay cứ đến bữa cơm thì bốn đứa trẻ cực kỳ chờ đợi, cũng rất nghe lời. Tô Hồi bảo làm gì thì làm cái đó, một chút qua loa cũng không có.
Tính cách của Tô Hồi chính là không ngược đãi bản thân, lúc không có thì thôi, còn nếu đã có thì tại sao lại ngược đãi bản thân chứ?
Giống như hôm nay, thời gian cũng tàm tạm, Tô Hồi nhìn thấy mặt trời ngả bóng rồi thì vào bếp làm cơm trưa. Bốn đứa trẻ tranh nhau vào trong nhóm lửa.
Trong nhà còn nguyên liệu, cô làm một phần cá chiên, đậu tằm xào tóp mỡ, còn có cơm chiên với thịt cắt hạt lựu.
Món nào cũng dầu mỡ bóng loáng, hoàn toàn khác với những món nước luộc khô cằn. Bốn đứa trẻ ăn rất thỏa mãn.
Dịp tết lần trước, chúng chưa bao giờ được ăn uống hài lòng như vậy.
Chút thịt cắt hạt lựu này là miếng cuối cùng rồi, thịt còn trong không gian nhỏ cũng đã ăn hết.
Tô Hồi định lên thị trấn một chuyến mua thêm một ít thịt mang về.
Còn về việc dùng gì để mua, Tô Hồi nhìn những đợt cải xanh tươi trong không gian thì nheo mắt hài lòng.
Lý Mãn Phân cũng nghe được lời gây chia rẽ của con dâu cả, cái gì mà lúc trước cô lên thị trấn mua được rất nhiều thứ, nhưng chẳng nói gì kiểu như sẽ đưa qua bên này một ít.
Tưởng bà ta không biết gì về con dâu cả sao? Cô ta thích so bì với vợ của thằng hai. Triệu Lai Đệ vào cửa trước, cô ta là dâu cả vừa vào cửa đã sinh được đứa con trai và có chỗ đứng vững chắc. Nhưng vợ thằng hai cũng theo sau bước vào cửa, đồng thời cũng sinh được con trai ngay lần đầu tiên, hai bên ngang nhau. Sau đó thằng cả là người bình thường phải đi làm ruộng, còn thằng hai trở thành quân nhân, tiền mỗi tháng được gửi về lẽ nào cô ta không thèm chảy nước bọt sao?
Chồng không bằng được, cả con cái cũng không bằng được. Cô ta sinh bốn lần, ngoại trừ lần đầu ra, còn ba lần sau đều là con gái. Mà vợ thằng hai sinh ba lần lại sinh được bốn đứa con trai.
Thứ này thứ kia đều so không bằng được, vậy không phải cô ta có khúc mắc rồi sao?
Cô ta không thích vợ thằng hai nên muốn kiếm chuyện, nhưng bây giờ lúc lên thị trấn mua đồ, không cần nghĩ cũng biết là để bổ sung cho mấy đứa nhóc trong nhà. Chia chút đồ đó ra, cũng có mấy ngày là để ứng phó nhu cầu khẩn cấp.
Cô ta mỉa mai mấy câu rồi không thèm để ý đến nữa.
Cô ta tốn không ít nước bọt nhưng cũng chẳng thu được gì, sau khi quay về còn chửi bới thêm mấy câu nữa.
Nhìn thành tích của con trai mà trong lòng nén giận.
Không được, đợi thằng nhóc quay về, cô ta nhất định phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng. Cô ta bỏ tiền học phí ra không phải để cho nó đi chơi!
Tô Hồi không biết suy nghĩ của bên đó, phân nhà ra riêng thì tức là trời cao chim mặc sức bay, biển sâu cá cứ việc nhảy. Nếu như sống cùng với gia đình lớn đó thì với hoàn cảnh hiện tại, bản thân rất khó để ăn ngon uống đủ.
Mấy ngày nay cứ đến bữa cơm thì bốn đứa trẻ cực kỳ chờ đợi, cũng rất nghe lời. Tô Hồi bảo làm gì thì làm cái đó, một chút qua loa cũng không có.
Tính cách của Tô Hồi chính là không ngược đãi bản thân, lúc không có thì thôi, còn nếu đã có thì tại sao lại ngược đãi bản thân chứ?
Giống như hôm nay, thời gian cũng tàm tạm, Tô Hồi nhìn thấy mặt trời ngả bóng rồi thì vào bếp làm cơm trưa. Bốn đứa trẻ tranh nhau vào trong nhóm lửa.
Trong nhà còn nguyên liệu, cô làm một phần cá chiên, đậu tằm xào tóp mỡ, còn có cơm chiên với thịt cắt hạt lựu.
Món nào cũng dầu mỡ bóng loáng, hoàn toàn khác với những món nước luộc khô cằn. Bốn đứa trẻ ăn rất thỏa mãn.
Dịp tết lần trước, chúng chưa bao giờ được ăn uống hài lòng như vậy.
Chút thịt cắt hạt lựu này là miếng cuối cùng rồi, thịt còn trong không gian nhỏ cũng đã ăn hết.
Tô Hồi định lên thị trấn một chuyến mua thêm một ít thịt mang về.
Còn về việc dùng gì để mua, Tô Hồi nhìn những đợt cải xanh tươi trong không gian thì nheo mắt hài lòng.
Danh sách chương