Xem ra Triệu Hạ Lan nói không sai, gia cảnh của cậu ấy không tệ, ở đây cũng còn có bạn thân, có thể chăm sóc.

Tạ Duệ tự nhiên chuyện trò với Tô Hồi.

Người ngồi trước người ngồi sau, như vậy sẽ không tỏ ra quá thân mật.

“Cậu cứ gọi tôi là đồng chí Tô đi, tôi thấy người ngoài đều xưng hô như vậy.” Tô Hồi thật sự không muốn chấp nhận cách xưng hô này, nếu như cô tính luôn tuổi tác ba đời, được người ta gọi một tiếng “chị” thì đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà sau khi nán lại ở thế giới tu chân, Trúc Cơ như cô chính là bé cưng, xưng hô “chị” này có thể bớt nghe một lần thì bớt một lần.

“Được, đồng chí Tô, sao đồng chí Tô cũng vào thành phố? Trước đây lúc chia cá chúng ta từng gặp một lần, nếu như không gặp thì cũng không biết là cùng thôn.” Tạ Duệ không lớn, năm nay mới mười bảy, lúc cười nói như vậy khiến người ta rất dễ có thiện cảm.

Tô Hồi lớn hơn cậu ấy mười một tuổi, đã là mẹ của bốn đứa con, cho nên Tạ Duệ bắt đầu đáp lời một cách rất tự nhiên, không lạnh nhạt khách sáo như trước mặt cô gái cùng lứa.

Nếu như là cô gái có tuổi tác xấp xỉ mình, cậu ấy sẽ giữ khoảng cách.

“Tôi đến thành phố mua vài món đồ, hết năm rồi, có phải trí thức Tạ cũng tới mua đồ tết không?”

Tạ Duệ mỉm cười: “Phải, đồ trong thành phố đầy đủ hơn trên trấn.”

Cậu ấy lấy ra một nắm kẹo từ trong túi: “Đây là chú em cho, cho con nhà chị ăn.”

Tô Hồi không lấy, mặc dù cô tự cảm thấy mình không già, nhưng nhìn thiếu niên trẻ măng, thì cô thật sự là bậc đàn chị.

“Cậu để ăn đi, cậu cũng không lớn.”

“Em đã tốt nghiệp cấp ba rồi.” Tạ Duệ bật cười. Ở tuổi này của cậu ấy, không ít người đã kết hôn rồi.



“Có lẽ cũng đúng, nông thôn khó mua được những thứ này. Cậu cầm lấy đi, lúc đói thì ăn một viên.” Loại này kẹo, trên trấn vốn dĩ không có.

Cuối cùng, Tô Hồi nhận kẹo của cậu ấy, nhưng báo đáp lại bằng một túi điểm tâm.

Tô Hồi và Tạ Duệ nói tới nói lui rồi nhắc tới phương diện học tập, sau khi biết cô có ý định thi trình độ học vấn cao hơn, cậu ấy rất tán thành.

Học thêm một vài thứ luôn có ích, hơn nữa cô là giáo viên, trình độ học vấn càng cao càng có thể thuyết phục mọi người.

Cậu ấy còn bày tỏ, nếu như cô có chỗ nào không biết thì có thể hỏi cậu ấy bất cứ lúc nào. Cậu ấy vừa tốt nghiệp, vẫn nhớ rất chắc kiến thức cấp ba.

Tô Hồi bày tỏ cảm ơn, cô đã lật qua sách cấp hai, Ngữ Văn thì ổn, nhưng mà Toán Học thì cô không bảo đảm là mình còn nhớ.

Tạ Duệ vốn dĩ có thiện cảm tự nhiên với thân phận góa phụ quân nhân của cô, giờ càng có ấn tượng cao hơn về cô.

Người thích vươn lên, luôn là loại hình mà cậu ấy yêu thích.

Tô Hồi nhận kẹo mà cậu ấy cho, nhưng mà cô cũng lấy ra một túi điểm tâm đưa cho cậu ấy.

Tô Hồi không mang quá nhiều đồ, trừ sách ra thì chỉ có ít đồ tết, vẫn không đến mức nổi bật như cái túi lớn của Tạ Duệ. Họ cùng nhau về trấn, cùng đi về thôn, ở cổng thôn thì tách ra. Đơn vị trí thức và nhà của Tô Hồi không cùng phương hướng.

Hơn nữa Tô Hồi cố ý tránh người trong thôn, Tạ Duệ cũng nghĩ như vậy. Mặc dù trong túi của cậu ấy không có đồ gì không thể để người ta thấy, nhưng mà rất dễ gợi ra lòng ghen tị của người ta.

Tách ra đi, mục tiêu sẽ càng bé hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện