Căn nhà này có thể xây dựng được, cô đã nợ đại đội trưởng Trương Thành Nghiệp và Tôn Cường không ít ân huệ, nhưng đồ vật cô có thể lấy ra trên căn bản là không có. Cô chỉ có thể dùng tay nghề của mình để tặng một ít đồ biểu đạt thành ý, nếu như vậy, tương mình làm rất thích hợp.

Lúc mở lọ, cô nếm thử, có hơi không hài lòng. Hương vị chỉ có khoảng ba bốn phần, nhưng đối với những người chưa từng được ăn cái này, hẳn là vẫn ổn nhỉ? Trương Bảo Quốc nếm thử, tỏ vẻ: "Ngon ạ!!!" Nhất là tương thịt nấm hương, có nó để ăn cơm, cậu bé có thể ăn được ba chén!

Nhìn cậu bé như vậy, Tô Hồi càng thêm tự tin.

Chỉ có điều lúc muốn tặng cho người khác, Tô Hồi mới phát hiện, hình như cô không có đồ để đựng.

Sau khi Tô Hồi ngẩn ngơ hai giây, cô đứng dậy, đi lên trấn mua hũ đựng.

Nguyên liệu làm tương đậu có giá khá rẻ, cơ bản chỉ là đậu nành, tương thịt nấm hương thì đắt hơn một chút, nhưng chủ yếu vẫn là nấm hương, thịt chỉ để tô điểm. Hơn nữa ngoại trừ nấm hương ra, còn có măng khô, đậu que khô, vân vân.

Trương Thành Nghiệp nhìn thấy hai hũ tương này, nhận lấy, có điều lúc Tô Hồi rời đi, còn nhét cho cô một túi khoai lang sấy.

Giá khoai lang sấy so ra kém hơn tương thịt nấm hương có thịt kia, nhưng có qua có lại. Hơn nữa, anh ấy hiểu được ý tứ của Tô Hồi, cho nên anh ấy mới nhận lấy.

Sau khi tặng cho Trương Thành Nghiệp, Tô Hồi lại tặng hai hũ đến chỗ bố mẹ chồng. Cô dẫn theo bốn đứa nhỏ cùng đi, miễn cho người khác nói mấy đứa trẻ không thân với ông bà nội, mấy người bọn họ căn bản không có tới bên này chơi.

Lúc đến nơi, vừa khéo bọn họ vừa cất bát đũa xong.

Tô Hồi lấy ra hai cái hũ bọn họ còn không biết là cái gì, mở nắp ra, mùi thơm tỏa ra. Ánh mắt của mấy đứa nhỏ liền sáng lên ngay lập tức, thơm quá!

Mặc dù là sắp đến Tết, trong nhà cũng có làm thịt để ăn, nhưng cũng là lúc giết heo ăn một bữa, ngoài ra chỉ có canh xương, thịt đều phải giữ lại để ăn Tết.



"Đây là tương mà con tự mình làm, nếm thử mùi vị cũng được, nên nay con qua đưa cho bố mẹ một ít. Con cho nhiều muối, hẳn là có thể để được một thời gian, nhưng cũng không thể để quá lâu."

Bây giờ cũng không có điều kiện bảo quản, chỉ có thể nhanh chóng ăn hết.

Cô có mang đồ tới, bên trong còn có thịt, sắc mặt của Trương Căn càng dịu dàng hơn so với ban đầu một chút. Lý Mãn Phân nhận lấy, lấy một chiếc đũa thấm một chút, từng người nếm thử, sau đó lại nhìn Tô Hồi bằng một con mắt khác.

Tại sao ban đầu không phát hiện cô còn có tay nghề này.

"Con đến vừa đúng lúc, ban đầu bố cũng muốn nói với các con, tối đêm giao thừa các con qua đây cùng ăn cơm. Mọi người là người một nhà, năm mới phải tụ lại cho náo nhiệt."

Tô Hồi không nghĩ tới chuyện này, cô chớp mắt: "Vâng.”

Trương Căn kéo Trương Bảo Quốc nói chuyện: "Bảo Quốc, bây giờ đã quen chưa, có việc gì thì qua đây nói với ông nội.”

"Ông nội, con không có gì không quen cả." Cậu bé nghĩ đến thức ăn ở nhà, cảm thấy mình hình như lại có hơi đói rồi.

Phương diện ăn uống thật sự tốt hơn lúc đầu rất nhiều, cậu bé càng ngày càng nhiều thịt hơn rồi.

Trương Căn nhìn qua.

Con trai hai làm quân nhân đã thêm ánh sáng cho nhà họ Trương của ông, ở phương diện sinh con nối dõi cũng đáng khen ngợi, tổng cộng sinh được bốn đứa con trai.

Ừm, nhìn mấy đứa nhỏ dọn ra ngoài ở với con dâu hai, đứa nào trông cũng có tinh thần, ngoại hình vẫn tốt, trên mặt còn có chút hồng hào hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện