Nhưng bà ta cũng biết, chuyện này không ngăn cản được, dứt khoát cầm khăn tay khóc thút thít ở bên cạnh.

Trương Căn ngồi xuống, bảo con dâu cả đưa bọn nhỏ đi, miễn cho bọn nó nghe xong lại đi ra ngoài truyền lời lung tung.

Ông suy nghĩ một lát, hỏi Tô Hồi trước: "Căn nhà này, con định xây mấy phòng?"

Tô Hồi nhớ lại ký ức của nguyên chủ một chút: "Con cộng thêm bốn đứa nhỏ, cần xây bốn căn phòng, một phòng khách, còn phải có một phòng bếp.”

Nghĩ đến bây giờ ít có gạch ngói, Tô Hồi nhìn về phía Tôn Cường: "Có cách nào lấy được nhiều như vậy không? Cái cũ cũng được."

Cô không chịu nổi sự cũ kỹ của căn phòng bằng gạch đất này! Trên tường còn có bùn rơi lã chã kìa! Trương Căn ngẫm nghĩ, nhà con trai thứ hai có không ít con, có tận bốn đứa con trai. Bây giờ xây nhà, sau này đoán chừng cũng sẽ không xây nhà trong một thời gian dài nữa. Một mình con dâu dẫn theo bốn đứa nhỏ, đoán chừng tiền kiếm được cũng chỉ để sống qua ngày, tiết kiệm tiền để xây nhà mới cũng không thực tế. Dứt khoát nhân cơ hội này, xây xong phòng cho cháu trai để sau này lấy vợ cần dùng đến.

Nếu như vậy sau này bốn đứa con trai, bốn căn phòng, nếu phòng khách vẫn có thể ngăn được một phòng cho Tô Hồi ở thì vừa khéo.

Tô Thiển Minh cũng nghĩ như vậy. Con rể có một ngàn tệ trợ cấp, chia một nửa cũng còn năm trăm. Trong tay có nhiều tiền như vậy mà không có nơi nào để tiêu, còn khiến người ta nhớ nhung, còn không bằng bây giờ xây một căn nhà, sau này mấy chục năm nữa cũng không cần phải lo âu.

Suy nghĩ của Tô Hồi hoàn toàn không giống suy nghĩ trong đầu của Trương Căn.

Bốn căn phòng, cô ngủ một phòng. Sau đó con trai lớn và con trai hai một phòng, hai đứa song sinh một phòng. Một phòng thì chứa đồ linh tinh là vừa khít, còn sau này lớn rồi... Cô không cảm thấy mình không thể giải quyết được vấn đề của căn nhà.



Tôn Cường: "Gạch ngói mới chắc là không có nhiều như vậy, nhưng gạch ngói cũ, em có thể nghĩ cách cho chị. Em sẽ cố gắng." Cậu ấy không nói chắc chắn.

Những người khác cũng không nói gì, gạch ngói hiếm có, bọn họ đều biết. Có lời này, chính là cơ bản không thành vấn đề.

Tô Thiển Minh biết giá nhà ngói, trong lòng nhanh chóng tính toán một khoản. Bây giờ trong tay con gái có năm trăm tệ, mua gạch phải tiêu gần hai ba trăm tệ, mua ngói một trăm tệ, lại mua thêm những thứ khác, tiền này liền không còn nữa.

Trước kia tiền trợ cấp của con rể đều gửi về nhà, bù vào trong nhà, bây giờ phải ra ở riêng, cũng phải cho chút tiền. Xây một căn nhà này, trong tay con gái Tô hoàn toàn không có tiền, chuyện này cũng không thể được.

Trương Căn cũng hiểu, trong nhà mới xây nhà gạch ngói còn chưa được mấy năm mà.

Ông hỏi Lý Mãn Phân: "Trong nhà còn bao nhiêu tiền?" Tiền trong nhà này đều do Lý Mãn Phân cầm.

Lý Mãn Phân có chút giậm chân: "Trong nhà nào còn bao nhiêu tiền, căn nhà này mới xây chưa tới hai năm, tiền đã tiêu sạch từ lâu rồi.”

Trương Căn trầm mặt nhìn bà ta, không nói gì. Tiền mặc dù không cầm trong tay ông, nhưng đi ra đi vào trong lòng ông đều hiểu rõ.

Đối với ánh mắt như vậy của Trương Căn, Lý Mãn Phân liền chột dạ. Chuyện nhỏ trong nhà vẫn luôn do bà ta làm chủ, nhưng chuyện lớn từ trước đến nay đều là do ông quyết định.

Bà ta không bằng lòng: "Vẫn còn hơn hai trăm tệ."

Trên thực tế tổng cộng vẫn còn hơn ba trăm tệ, nhưng bà ta lén lút giấu đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện