Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bây giờ trên người Cố Trường Dật đang xảy ra hai loại chuyện.

Chuyện thứ nhất, anh sống lại.

Anh muốn dùng những từ cảm thán khen ngợi mà mình được học trong cả cuộc đời, để khen ngợi loại chuyện này.

Chuyện thứ hai, anh lại muốn dùng tất cả những gì anh học được trong suốt cuộc đời mình, dành cho nó.

Anh lại sống lại trong một thế giới ở trong sách, tên là "Mẹ kế tái sinh truyện", anh là nam chính, nữ chính là vợ cũ của người chiến hữu hàng xóm bên cạnh.

Cốt truyện chính là anh đang có hai đứa trẻ, vì anh, người vợ yên lặng hi sinh cả cuộc đời mình, rồi qua đời, sau đó anh tái giá với người phụ nữ khác.

Thật là ở rất xa.

Những người phụ nữ trong sách này cộng lại, cũng không bằng một sợi tóc của vợ anh.

Đừng nói cưới, chỉ việc liếc mắt nhìn, cũng cảm thấy mất thời gian.

Cho nên kiếp trước, sau khi vợ mất, anh đến chết cũng chỉ ở một mình, vô hình làm cho sụp đổ cốt truyện, nhận được thêm cơ hội sống lại.

"Ai, tại sao anh lại có thể tháo băng vải!"

Lúc y tá thức dậy, Cố Trường Dật đã tháo xong băng vải cầm trên tay, tiếp lại tháo xung quanh băng trán, trên bả vai, còn có phần băng vải trên đầu gối.

"Tư lệnh, đây..."



Động tác của Cố Trường Dật ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, thấy người cha hai bên thái dương mái tóc vẫn chưa hoa râm, hơi lộ vẻ xúc động.

Cố Xương Nguy lại nắm được chính xác suy nghĩ của con trai lớn thông qua biểu cảm hiếm trên gương mặt, ông cũng cảm động, nuốt xuống những lời khiển trách chuẩn bị nói ra, ánh mắt tản ra chút dịu dàng đi vào phòng bệnh: “Vừa vào bệnh viện đã không chờ được, lại không chịu đàng hoàng, gây phiền phức thêm cho bác sĩ và y tá."

"Cha lại có thời gian đến đây." Cố Trường Dật tháo băng vải trên đầu gối, căn cứ theo kinh nghiệm của bản thân, đoán chừng các vết thương đã hồi phục xong, sẽ không xuất hiện hay lây lan thêm nữa, dừng động tác lại, quay lại giường bệnh, nhìn người cha trẻ hơn hai mươi tuổi.

"Con trai trong lúc cứu nạn lập công lại bị thương, là cha quang minh chính đại đến xem." Cố Xương Nguy đánh giá vết thương của con trai, trong mắt có sự tự hào không kiềm chế được: “Xem ra hồi phục cũng không tệ, lúc đầu con mang cả người và chiến công trở về, lần này lại là anh dũng cứu nạn, vị trí đoàn trưởng chủ lực nắm chắc trong tay chín phần."

Cố Trường Dật liếc mắt nhìn người cha, không lên tiếng.

Cố Xương Nguy hiểu ánh mắt của con trai: “Chỉ có hai chúng ta, nói một chút cũng không có sao, đoàn trưởng hai mươi bảy tuổi, chưa từng có trong lịch sử của quân khu, so với lão tử năm đó còn lợi hại hơn."

Thật ra thì quan hệ của hai người cũng không thân thiết như vậy, hôm nay là cha lấy được một vài tin tức chính xác, suy nghĩ bị ảnh hưởng, mới có thể "Đắc ý vênh váo" như vậy, nguyên lai là Cố Trường Dật lạnh nhạt đáp lại, nhưng bây giờ anh đã có kế hoạch khác, tạm thời ứng phó trước.

Cố Xương Nguy không nhìn ra được vẻ vui mừng trên sắc mặt của con trai: “Tiểu tử, con đúng là trầm tính."

Lúc này ông mới phản ứng được, ông và con trai cũng không có thân thiết như vậy.

Lúc kịp phản ứng, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Nhưng tình cảnh cũng không có giảm nhiệt như trước.

Cố Trường Dật đột nhiên lên tiếng: "Con muốn kết hôn."

Cố Xương Nguy chấn động một cái: “Thật sao?"

Ngay sau đó sững sờ hỏi: “Con có đối tượng từ lúc nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện