Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói đến đây, Lý Hồng Xu biết rằng những người muốn cưới ma ốm này về có thể xếp hàng từ con đường này đến công xã nhân dân tận ba cây số.
Ngay cả người mới đính hôn bên cạnh cô ta cũng đã nghĩ về Mục Băng Oánh trong nhiều năm, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ.
Ngay khi Lý Hồng Xu mới nghĩ như vậy, cô ta đã phát hiện người đàn ông bên cạnh cô ta đang nhìn chằm chằm vào Mục Băng Oánh, nước miếng có khi chảy tới tận lòng bàn chân luôn rồi. Cô ta bỗng nhiên tức giận và nói với Mục Băng Oánh: “Từ nhỏ chúng tôi đều ghen tị với vẻ đẹp của cô, nhưng bây giờ chúng tôi biết rằng dù cô có đẹp đến đâu thì vẫn không bằng có sức khỏe tốt, nếu không cả đời này cô sẽ không thể kết hôn được.”
Mục Băng Oánh liếc nhìn nhìn bộ quần áo trên người đối phương đang mặc: “Thân thể của cô rất tốt.”
Lý Hồng Xu ngẩn ra, nghe thấy một ý gì đó khác với câu nói này, không tự giác nhìn lại cơ thể của mình, nghĩ về những gì cô ta đã làm trong rừng đêm qua, cô ta đột nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng cảm thấy Mục Băng Oánh không thể biết chuyện này, ưỡn ngực nói: “Đây là lễ đính hôn của tôi với Văn Đống. Anh ấy cố ý đi đến khu chợ trong thành phố, còn làm cho tôi một chiếc váy để tôi mặc khi tôi kết hôn.”
Khi nói xong, sự chột dạ của Lý Hồng Xu vừa rồi đã hoàn toàn tiêu tan.
Cho dù cô ta có làm thì thế nào.
Trong số những người theo đuổi Mục Băng Oánh, Thường Văn Đống là người có ngoại hình đẹp nhất và điều kiện tốt nhất, hiện tại đã đính hôn với cô ta. Sau này Mục Băng Oánh không thể tìm được người có điều kiện tốt hơn Thường Văn Đống được.
Điều này có nghĩa là cô ta luôn có thể đè ép Mục Băng Oánh.
Vì vậy cô ta không hối hận chút nào mà còn rất hài lòng.
Mục Băng Oánh bỗng nhiên mỉm cười: “Chất vải của chiếc áo sơ mi trên người cô trông rất quen thuộc.”
Vào mùa hè, Lý Hồng Xu đã mặc chiếc áo sơ mi này đi quanh thôn ba ngày nay, ban đầu cô không định nói cái này, người khác sắp kết hôn rồi, không cần phải nói ra làm cho người ta cảm thấy không vui.
Tuy nhiên, Lý Hồng Xu muốn làm khó cô, từ sáng đến tối, cô ta luôn tạo ra vài lần tình cờ gặp mặt để khoe khoang trước mặt cô.
Những lời chế giễu cô không thể kết hôn đã khiến cô chai sạn từ khi còn nhỏ, chỉ có những người muốn kết hôn mà không thể kết hôn mới bị những lời như vậy làm cho đau lòng. Lý Hồng Xu nghĩ rằng cô quan tâm, nhưng thật ra cô nghe xong còn không phản ứng lớn gì chỉ giống như bị muỗi cắn, huống chi là để trong lòng.
Nhưng chuyện kỳ lạ như vậy, nếu nghe nhiều quá, tâm trạng sẽ luôn xấu.
“Cô nhìn quen sao?” Trong mắt Lý Hồng Xu lộ ra đắc ý và khinh thường: “Cô mỗi ngày đều ở trong thôn, xa nhất là đi công xã nhân dân, công xã nhân dân và hợp tác xã Cung Tiêu cũng không có cái gì thật sự tốt để bán, hơn nữa tôi có ngoại hình rất thu hút hàng. Ngay cả Mục Vi nhà trưởng thôn cũng chưa được mặc nó đâu.”
Mục Băng Oánh nghe vậy, khẽ mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện.
Cô đứng trên bờ của cánh đồng, khuôn mặt của cô ánh được nắng chiều thiên vị, phủ lên má một tầng hồng nhạt.
Thường Văn Đống sững sờ.
Đã bốn năm trôi qua, anh ta đã cố gắng lấy lòng trong tối ngoài sáng với Mục Băng Oánh ba năm, nhưng anh ta chưa bao giờ nhận được một nụ cười từ cô, không tự giác mà đi lên phía trước, lúc nói chuyện giọng nói kích động, hơi run rẩy: “Băng Oánh, cô cười lên rất đẹp.”
Nói đến đây, Lý Hồng Xu biết rằng những người muốn cưới ma ốm này về có thể xếp hàng từ con đường này đến công xã nhân dân tận ba cây số.
Ngay cả người mới đính hôn bên cạnh cô ta cũng đã nghĩ về Mục Băng Oánh trong nhiều năm, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ.
Ngay khi Lý Hồng Xu mới nghĩ như vậy, cô ta đã phát hiện người đàn ông bên cạnh cô ta đang nhìn chằm chằm vào Mục Băng Oánh, nước miếng có khi chảy tới tận lòng bàn chân luôn rồi. Cô ta bỗng nhiên tức giận và nói với Mục Băng Oánh: “Từ nhỏ chúng tôi đều ghen tị với vẻ đẹp của cô, nhưng bây giờ chúng tôi biết rằng dù cô có đẹp đến đâu thì vẫn không bằng có sức khỏe tốt, nếu không cả đời này cô sẽ không thể kết hôn được.”
Mục Băng Oánh liếc nhìn nhìn bộ quần áo trên người đối phương đang mặc: “Thân thể của cô rất tốt.”
Lý Hồng Xu ngẩn ra, nghe thấy một ý gì đó khác với câu nói này, không tự giác nhìn lại cơ thể của mình, nghĩ về những gì cô ta đã làm trong rừng đêm qua, cô ta đột nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng cảm thấy Mục Băng Oánh không thể biết chuyện này, ưỡn ngực nói: “Đây là lễ đính hôn của tôi với Văn Đống. Anh ấy cố ý đi đến khu chợ trong thành phố, còn làm cho tôi một chiếc váy để tôi mặc khi tôi kết hôn.”
Khi nói xong, sự chột dạ của Lý Hồng Xu vừa rồi đã hoàn toàn tiêu tan.
Cho dù cô ta có làm thì thế nào.
Trong số những người theo đuổi Mục Băng Oánh, Thường Văn Đống là người có ngoại hình đẹp nhất và điều kiện tốt nhất, hiện tại đã đính hôn với cô ta. Sau này Mục Băng Oánh không thể tìm được người có điều kiện tốt hơn Thường Văn Đống được.
Điều này có nghĩa là cô ta luôn có thể đè ép Mục Băng Oánh.
Vì vậy cô ta không hối hận chút nào mà còn rất hài lòng.
Mục Băng Oánh bỗng nhiên mỉm cười: “Chất vải của chiếc áo sơ mi trên người cô trông rất quen thuộc.”
Vào mùa hè, Lý Hồng Xu đã mặc chiếc áo sơ mi này đi quanh thôn ba ngày nay, ban đầu cô không định nói cái này, người khác sắp kết hôn rồi, không cần phải nói ra làm cho người ta cảm thấy không vui.
Tuy nhiên, Lý Hồng Xu muốn làm khó cô, từ sáng đến tối, cô ta luôn tạo ra vài lần tình cờ gặp mặt để khoe khoang trước mặt cô.
Những lời chế giễu cô không thể kết hôn đã khiến cô chai sạn từ khi còn nhỏ, chỉ có những người muốn kết hôn mà không thể kết hôn mới bị những lời như vậy làm cho đau lòng. Lý Hồng Xu nghĩ rằng cô quan tâm, nhưng thật ra cô nghe xong còn không phản ứng lớn gì chỉ giống như bị muỗi cắn, huống chi là để trong lòng.
Nhưng chuyện kỳ lạ như vậy, nếu nghe nhiều quá, tâm trạng sẽ luôn xấu.
“Cô nhìn quen sao?” Trong mắt Lý Hồng Xu lộ ra đắc ý và khinh thường: “Cô mỗi ngày đều ở trong thôn, xa nhất là đi công xã nhân dân, công xã nhân dân và hợp tác xã Cung Tiêu cũng không có cái gì thật sự tốt để bán, hơn nữa tôi có ngoại hình rất thu hút hàng. Ngay cả Mục Vi nhà trưởng thôn cũng chưa được mặc nó đâu.”
Mục Băng Oánh nghe vậy, khẽ mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện.
Cô đứng trên bờ của cánh đồng, khuôn mặt của cô ánh được nắng chiều thiên vị, phủ lên má một tầng hồng nhạt.
Thường Văn Đống sững sờ.
Đã bốn năm trôi qua, anh ta đã cố gắng lấy lòng trong tối ngoài sáng với Mục Băng Oánh ba năm, nhưng anh ta chưa bao giờ nhận được một nụ cười từ cô, không tự giác mà đi lên phía trước, lúc nói chuyện giọng nói kích động, hơi run rẩy: “Băng Oánh, cô cười lên rất đẹp.”
Danh sách chương