Ngày hôm sau thời điểm Tô Nguyệt tỉnh lại, khung cảnh bên ngoài vừa mới là tờ mờ sáng, cách nơi này không quá xa còn có tiếng gà gáy vang lên.

Cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi, cô cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó lại phát hiện bên ngoài đều im ắng, cũng có nghĩa là những người khác còn chưa thức giấc.

Tô Nguyệt nhớ tới hôm nay là phiên nấu cơm của cô, cô cũng không dám chậm trễ thêm nữa, trực tiếp đi tới phòng bếp rửa mặt, ngay sau đó cô lập tức bắt tay vào làm cơm sáng.

Tốt xấu gì nguyên chủ cũng từng sử dụng qua bếp đất, cho nên cô được kế thừa trí nhớ của cô ấy, cũng dùng khá thuận tay, chỉ có một vấn đề mấu chốt chính là nguyên liệu nấu ăn.

Nguyên liệu nấu ăn ở nơi này, cũng chỉ có xác thô và bột bắp.


Xác thô dùng để ninh cháo hoặc là nấu cơm, bột bắp dùng để hấp bánh ngô hoặc làm bánh nướng, trừ những món này ra, thứ duy nhất có thể xem như lương thực chính là một chén gạo, nhưng với lượng ít ỏi như vậy, chẳng thể làm nổi món gì cả.

Lần này cũng là một ví dụ khiến cho cô cảm nhận được rõ ràng hơn sự gian khổ của thời đại này.

Tục ngữ có câu, không bột đố gột nên hồ, tình huống hiện tại của cô chính là hình ảnh chân thật nhất để miêu tả ý nghĩa của câu này.

Cho dù khả năng nấu nướng của cô không tệ, cho dù ở kiếp trước cô chỉ làm việc ở tiệm ăn có hai năm thời gian đã có thể đảm đương nhiệm vụ trong bếp, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn, cô có thể làm được món gì ngon đây?Tô Nguyệt buồn bực vò đầu bứt tai, suýt chút nữa cô đã vô tình giật xuống một mảng tóc trên đầu mình.

Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Tô Nguyệt sợ sáng nay cô lại chậm trễ cơm sáng của mọi người, cuối cùng cô đành phải bắt tay vào nấu nướng.

Cô rửa sạch xác thô một chút, bỏ một lượng vừa đủ vào trong nồi nước, nổi lửa bắt đầu ninh cháo.

Với món cháo này, cô chỉ có thể cố gắng hết sức ninh cho nó mềm mại ngon miệng một chút, những yêu cầu khác, thực sự cô không có biện pháp thực hiện, có điều, cô đã nghĩ ra cách làm cho bánh bột ngô ngon miệng hơn một chút.

Vừa nghĩ vậy, Tô Nguyệt lập tức ủ bột bắp, sau đó cô dùng bột bắp đã được ủ tốt, nắm thành một đám cục bột, tiếp theo cô dùng tay nặn chúng thành những chiếc bánh bột bắp có dạng hình tròn dẹt.


Sau đó chờ tới khi cháo đã nấu xong, cô bắc nó ra bên ngoài cho nguội bớt một chút, tiếp theo, cô lại lần nữa đặt nồi lên bếp cho nóng và cực kỳ cẩn thận bỏ vào nồi một chút dầu, đương nhiên, chỉ một chút mà thôi, miễn cưỡng có thể làm cho bánh bột ngô không dính nồi.

Không có biện pháp, dầu ở nơi này chỉ có một chút như vậy, nếu cô chỉ nấu một lần đã hết sạch dầu, phỏng chừng những người khác sẽ muốn nhào lên tiêu diệt cô.

Trong nồi có dầu, Tô Nguyệt đem một đám bánh bột ngô rải đều ở chung quanh, cô lại lấy từ trong tủ bát ra một vài loại gia vị, nhanh chóng bỏ chúng vào trong bát, cố gắng chế tạo ra một loại nước sốt độc nhất vô nhị.

Sau đó, ở thời điểm bánh bột ngô gần chín, cô chậm rãi đem nước sốt quét lên bề mặt bánh bột ngô, tiếp theo, chờ tới khi nước sốt bị bánh bột ngô hấp thu xong, cô mới tắt bếp đi, lại lợi dụng một chút nhiệt lượng còn sót lại trong bếp, khiến cho bánh bột ngô nướng tới độ vừa phải.

Lúc này chính là thời điểm bánh bột ngô vừa chín tới, cũng có hương vị ngon nhất và mùi hương mê người nhất.

Tô Nguyệt hít hít một cái, cô lập tức vừa lòng mỉm cười.

Tuy bánh bột ngô này không xem như một món ăn ngon, nhưng cô có thể bảo đảm, cô làm ra những chiếc bánh bột ngô này, sẽ là món ngon của thời đại này, ít nhất cũng không khiến người ta mắc nghẹn ở cổ họng.


“Thơm quá, Tô Nguyệt, cô nấu món gì vậy?” Lúc này, vừa vặn Lý Tiểu Thanh từ ngoài cửa tiến vào, cô ngửi thấy một mùi hương vô cùng thơm từ trong phòng bếp, lập tức nhịn không được hít sâu thêm một hơi.

Tô Nguyệt cười nói: “Tôi chỉ ninh cháo, còn rán thêm mấy cái bánh bột ngô, tôi nghĩ hôm nay mọi người cần phải làm việc rất vất cả, tốt nhất nên ăn no một chút.

”Lý Tiểu Thanh vừa đồng ý gật đầu vừa bước lại gần xem bánh bột ngô trong nồi, nói: “Hiện tại ngày nào cũng làm việc mệt mỏi như vậy, đương nhiên phải ăn nhiều một chút, bằng không người sắt cũng chịu không nổi.

Có điều, sáng hôm qua chúng ta cũng ăn bánh nướng, nhưng tại sao lại không thơm như bánh cô làm nhỉ? Tô Nguyệt cô làm thật sự bánh bột ngô sao?”Tô Nguyệt đem mở nắp nồi cho cô ấy xem: “Cô nhìn xem, đây không phải bánh bột ngô chẳng lẽ là thịt sao?”Lý Tiểu Thanh tập trung nhìn vào, đôi mắt cô ấy hơi mở to ra, hiếu kỳ nói: “Tô Nguyệt, tại sao bánh bột ngô cô làm lại không có màu đen vậy? Màu bánh này nhìn vàng ươm, thật là đẹp mắt, cô đã làm như thế nào?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện