Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở trong đội, gia đình Sở Chí Quốc nghiễm nhiên trở thành gia đình không có lương tâm, ngược đãi trẻ em mồ côi, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỏ sau lưng, không ngẩng đầu lên được. Thật ra Trần Dung Phương từng có một lần tới tìm Phúc Đoàn, để cho cô ta nói rõ ràng một câu, Trần Dung Phương này đây có từng có lỗi gì với cô ta chưa? Trong việc ăn uống cũng chưa bao giờ thua kém gì so với hai đứa con nhà cô ấy cả.
Nhưng ở trước mặt mọi người, Phúc Đoàn chớp chớp đôi mắt to, nhìn thẳng vào ngón tay mà nói, “Cháu, cháu không nhỡ rõ.”
Tuổi của Phúc Đoàn vẫn còn nhỏ, cô ta nói một câu không nhớ, rồi lại rụt rè không dám nhìn Trần Dung Phương.
Người trong đội lại có cái nhìn mới, cảm thấy Trần Dung Phương thế này là đang bắt ép đứa trẻ nói dối, lôi kéo Trần Dung Phương, “Được rồi chị dâu à, chúng tôi cũng không nói gì chị, chị cũng đừng làm khó đứa nhỏ nữa.”
Bát nước bẩn hắt lên người cả nhà Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương có rửa cũng không sạch được, huống hồ, từ sau khi Phúc Đoàn được nhà khác nhận nuôi, gia đình Sở Chí Quốc thật sự cực kỳ xui xẻo, uống một ngụm nước lạnh thôi cũng bị nghẹn, dần dần trở thành gia đình nghèo nhất trong đội.
Ngay cả mẹ già của Sở Chí Quốc cũng coi thường gia đình bọn họ, bà ta luôn thiên vị gia đình con trai nhỏ Sở Chí Nghiệp, người già là những người mê tín nhất, thật sự rất xem nặng cái thứ phúc khí kia, nhìn thấy Phúc Đoàn đúng thật là có thể đưa tới vận may, càng đối xử tốt với cô ta, bồi dưỡng cô ta. Ban đầu cũng chỉ là dùng danh nghĩa hiếu đạo mà bắt gia đình Sở Chí Quốc lấy tiền lương ra báo đáp ơn sinh thành của bà ta, mà trợ cấp cho con trai nhỏ và Phúc Đoàn.
Đến sau đó nhà nước khôi phục thi đại học, đúng lúc Phúc Đoàn cũng lên trung học cơ sở, mẹ già cũng muốn đưa Phúc Đoàn đi học trường trung học cơ sở trong thành phố, nhưng bà ta không nỡ để con trai út Sở Chí Nghiệp phải chi tiền, mà lại muốn Sở Chí Quốc chịu trách nhiệm học phí, phí sinh hoạt của Phúc Đoàn. Sở Chí Quốc vốn đã nghèo, anh ấy không chịu, mẹ già làm loạn đòi sống đòi chết, đánh anh ấy, đành Trần Dung Phương, đánh hai đứa con nhỏ của anh ấy, đi khắp nơi trong đội khóc lóc nói anh ấy bất hiếu.
Sở Chí Quốc vừa tức vừa hận, anh ấy cũng cần mặt mũi, sau khi khóc một hồi thì đi theo người ta lên núi đốn củi, đi vác đá, đi Sơn Tây đào quặng, cứ như vậy kiếm được tiền cho Phúc Đoàn tới trường đi học, anh ấy lại không nỡ để hai đứa con nhỏ của anh ấy thua kém người ta, cũng cắn răng đưa hai đứa nhỏ tới học trường học trong thành phố.
Cứ như vậy chống đỡ qua ba năm, quặng mỏ xảy ra chuyện, Sở Chí Quốc bị đè chết dưới quặng mỏ. Trong ba năm nay, gia đình Sở Chí Nghiệp nhờ vào sự may mắn Phúc Đoàn mang tới, cũng buôn bán thành công, kiếm được không ít tiền bạc, học phí của Phúc Đoàn cũng không cần Sở Chí Quốc lo nữa.
Cuối cùng, hai đứa con của Sở Chí Quốc bởi vì cái chết của cha mà chán ghét Phúc Đoàn, gây gỗ, đánh nhau với Phúc Đoàn, bị sứ giả hộ hoa của Phúc Đoàn--- cậu ấm nhà giàu có tiền có thế đánh ngược cho một trận, lại bị trường học đuổi, con đường tương lai cũng bị hủy.
Ở trong đội, gia đình Sở Chí Quốc nghiễm nhiên trở thành gia đình không có lương tâm, ngược đãi trẻ em mồ côi, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỏ sau lưng, không ngẩng đầu lên được. Thật ra Trần Dung Phương từng có một lần tới tìm Phúc Đoàn, để cho cô ta nói rõ ràng một câu, Trần Dung Phương này đây có từng có lỗi gì với cô ta chưa? Trong việc ăn uống cũng chưa bao giờ thua kém gì so với hai đứa con nhà cô ấy cả.
Nhưng ở trước mặt mọi người, Phúc Đoàn chớp chớp đôi mắt to, nhìn thẳng vào ngón tay mà nói, “Cháu, cháu không nhỡ rõ.”
Tuổi của Phúc Đoàn vẫn còn nhỏ, cô ta nói một câu không nhớ, rồi lại rụt rè không dám nhìn Trần Dung Phương.
Người trong đội lại có cái nhìn mới, cảm thấy Trần Dung Phương thế này là đang bắt ép đứa trẻ nói dối, lôi kéo Trần Dung Phương, “Được rồi chị dâu à, chúng tôi cũng không nói gì chị, chị cũng đừng làm khó đứa nhỏ nữa.”
Bát nước bẩn hắt lên người cả nhà Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương có rửa cũng không sạch được, huống hồ, từ sau khi Phúc Đoàn được nhà khác nhận nuôi, gia đình Sở Chí Quốc thật sự cực kỳ xui xẻo, uống một ngụm nước lạnh thôi cũng bị nghẹn, dần dần trở thành gia đình nghèo nhất trong đội.
Ngay cả mẹ già của Sở Chí Quốc cũng coi thường gia đình bọn họ, bà ta luôn thiên vị gia đình con trai nhỏ Sở Chí Nghiệp, người già là những người mê tín nhất, thật sự rất xem nặng cái thứ phúc khí kia, nhìn thấy Phúc Đoàn đúng thật là có thể đưa tới vận may, càng đối xử tốt với cô ta, bồi dưỡng cô ta. Ban đầu cũng chỉ là dùng danh nghĩa hiếu đạo mà bắt gia đình Sở Chí Quốc lấy tiền lương ra báo đáp ơn sinh thành của bà ta, mà trợ cấp cho con trai nhỏ và Phúc Đoàn.
Đến sau đó nhà nước khôi phục thi đại học, đúng lúc Phúc Đoàn cũng lên trung học cơ sở, mẹ già cũng muốn đưa Phúc Đoàn đi học trường trung học cơ sở trong thành phố, nhưng bà ta không nỡ để con trai út Sở Chí Nghiệp phải chi tiền, mà lại muốn Sở Chí Quốc chịu trách nhiệm học phí, phí sinh hoạt của Phúc Đoàn. Sở Chí Quốc vốn đã nghèo, anh ấy không chịu, mẹ già làm loạn đòi sống đòi chết, đánh anh ấy, đành Trần Dung Phương, đánh hai đứa con nhỏ của anh ấy, đi khắp nơi trong đội khóc lóc nói anh ấy bất hiếu.
Sở Chí Quốc vừa tức vừa hận, anh ấy cũng cần mặt mũi, sau khi khóc một hồi thì đi theo người ta lên núi đốn củi, đi vác đá, đi Sơn Tây đào quặng, cứ như vậy kiếm được tiền cho Phúc Đoàn tới trường đi học, anh ấy lại không nỡ để hai đứa con nhỏ của anh ấy thua kém người ta, cũng cắn răng đưa hai đứa nhỏ tới học trường học trong thành phố.
Cứ như vậy chống đỡ qua ba năm, quặng mỏ xảy ra chuyện, Sở Chí Quốc bị đè chết dưới quặng mỏ. Trong ba năm nay, gia đình Sở Chí Nghiệp nhờ vào sự may mắn Phúc Đoàn mang tới, cũng buôn bán thành công, kiếm được không ít tiền bạc, học phí của Phúc Đoàn cũng không cần Sở Chí Quốc lo nữa.
Cuối cùng, hai đứa con của Sở Chí Quốc bởi vì cái chết của cha mà chán ghét Phúc Đoàn, gây gỗ, đánh nhau với Phúc Đoàn, bị sứ giả hộ hoa của Phúc Đoàn--- cậu ấm nhà giàu có tiền có thế đánh ngược cho một trận, lại bị trường học đuổi, con đường tương lai cũng bị hủy.
Danh sách chương