Translator: Y Na Thố ThốNữ công an cũng nhẹ giọng nói: "Bạn nhỏ, nơi này là cục công an, hiện tại cháu đã an toàn rồi.

""Cháu có thể nói cho dì biết cháu tên gì, nhà ở đâu, cháu đã bị người ta bắt đi như thế nào không?"  "Đúng vậy, bạn nhỏ, dì này có thể giúp em tìm được người nhà rồi đưa em về nhà nha.

" Lúc này Kha Mỹ Ngu trực tiếp bóp mũi cậu bé.

Cậu bé cố nhịn không há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẫn cố chấp giả vờ ngất.

Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài, buông tay ra, bất đắc dĩ nói: "Yên tâm, chị không đi đâu, nếu như… nếu như dì công an không tìm được nhà em, vậy em có thể về nhà chị trước, cho đến khi cha mẹ em tìm đến, được không?""Thật ạ?" Cậu nhóc mở một mắt, nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên, trẻ con nói dối sẽ trở nên xấu xí!" Kha Mỹ Ngu trịnh trọng thề.

Lúc này cậu bé mới yên tâm mở mắt ra, ngoan ngoãn dựa vào người Kha Mỹ Ngu, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn như người lớn, nói ngọng nghịu: "Dì công an, năm nay cháu bốn tuổi.


""Mẹ cháu sinh ra cháu khi đến tỉnh Quảng thăm cha, thế nên tên của cháu là Lư Việt Hải!""Lần này…" Nói đến đây, cậu bé cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn mắt Kha Mỹ Ngu, sau đó chột dạ cúi đầu nói tiếp: "Lần này cha cháu đi công tác làm việc, cháu lén lút leo lên xe.

""Bạn nhỏ Lư Việt Hải.

" Nữ công an tiếp tục nhẹ giọng dẫn dắt: "Cháu còn nhớ cha mẹ cháu tên gì, làm nghề gì, nhà ở đâu không?""Cháu lên xe lúc nào, xe tên gì, ở trên xe bao lâu?"Lư Việt Hải sững người, nhíu mày suy nghĩ một lúc: "Cha cháu tên là Lu Chan Sinh, quản lý rất nhiều chú quân nhân, mẹ cháu họ Tran, tiêm cho những đứa trẻ không nghe lời!""Nhà cháu ở Duyen Châu…"(Nói ngọng không rõ chữ, tác giả viết phiên âm tiếng Trung nên mình để không dấu)"Cháu cũng không biết lên lúc nào, cháu ngủ quên một giấc thấy xe dừng lại thì đi xuống.

"Trong từng mảnh vỡ ký ức rời rạc của đứa trẻ, mọi người cho ra một kết luận.

Thằng nhóc nghịch ngợm chui vào xe cha đi công tác, lúc đi ngang qua Tiền Trang, xe dừng lại, chắc là người trên xe xuống dưới bổ sung thức ăn và nước nóng.

Mà Lư Việt Hải cũng ngơ ngác xuống xe, bị bọn buôn người bám theo, dẫn đến những chuyện phía sau.


Biết đứa bé chưa ăn gì, bà cụ Kha vội lấy ít đồ ăn vặt ra, mượn cốc trà pha thêm một cốc sữa bột.

Sau khi rửa tay, cậu bé mỉm cười với bà cụ và Kha Mỹ Ngu, hoàn toàn không còn sợ hãi, bắt đầu ngấu nghiến ăn đồ ăn vặt.

Các đồng chí công an họp nhau bàn cách giải quyết.

Không có mạng lưới thông tin toàn quốc, tất cả việc thu thập chứng cứ và điều tra đều được thực hiện thủ công!Việc tiếp cận thông tin một cách thụ động và đơn lẻ cũng hạn chế khả năng xử lý vụ việc của họ, chẳng hạn như họ không thể hiểu được đứa trẻ nói giọng địa phương gì, nên sẽ không coi đó làm điểm vào.

Đứa trẻ còn nhỏ, nói không rõ ràng, không nhớ được nhiều điều quan trọng càng làm tăng thêm độ khó của vụ án.

"Duyen Châu, Duyen là chữ gì, ở đâu…""Tên của cha mẹ cậu bé là chữ gì…""Có khá nhiều sĩ quan có tên giống nhau.

""Mỗi ngày đều có rất nhiều xe chạy qua Tiền Trang, quan trọng nhất là cha của đứa trẻ không biết nó đang ở trong xe!”Kha Mỹ Ngu vểnh tai lên nghe, nhấc tay nói: "Đồng chí Công an, đứa trẻ này nói năng không rõ ràng, hơn nữa giọng điệu rất lạ, có chút lẫn lộn giữa giọng tỉnh Quảng và tỉnh Liêu.

""Hạ Hoa chúng ta có rất nhiều quân khu, dưới mỗi quân khu lại có không ít quân nhân.

""Tôi nghĩ trước tiên chúng ta có thể tập trung vào các quân khu ở tỉnh Quảng, tỉnh Liêu và các khu vực lân cận, hỏi xem gần đây có nhà ai mất con không…".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện