Cô định đứng thẳng dậy thì thấy quần áo che kín người mình.

Đó là một bộ quân phục có hai vạch và một ngôi sao, cô không hiểu biết về quân hàm, cô biết chủ nhân của bộ quần áo này cũng chính là người đàn ông có dáng người đẹp đó có lẽ không phải là một bộ đội, mà là một sĩ quan.

"Đồng chí?" Giọng Giang Noãn có chút khàn khàn, cô gọi người đàn ông quay lưng về phía mình.

Cô nhìn thấy người đàn ông quay lại, mặt mày mát lạnh và khuôn mặt đẹp trai với các góc cạnh sắc nét, đây chẳng phải là anh quân nhân cô gặp ở huyện lần trước sao? Vẻ kinh ngạc ở trong mắt cô ở trong mắt Hứa Yến lại có nghĩa là cô gái đang sợ hãi, giọng nói của anh nhẹ nhàng đi một chút: "Cô bị rơi xuống nước, bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?"

"Há? Tôi không sao, cảm ơn anh đã cứu tôi! A, đau quá." Cô nhanh chóng đứng dậy, nhưng cảm giác đau nhói ở dưới chân quá mãnh liệt, cô đau đớn kêu lên, thân thể không ổn định, ngã sang bên cạnh.

Hứa Yến bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay Giang Noãn, hỏi: "Cô không sao chứ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Noãn nhăn lại, đáng thương nói: "Tôi bị trẹo chân rồi, đau quá." 

Sau đó cô sụt sịt, nghĩ đến chuỗi chuyện mà mình gặp phải cô thấy hơi muốn khóc, chân đau muốn chết, đầu cũng choáng váng, lồng ngực cũng đau, trên người cô chẳng có chỗ nào thoải mái cả.

Hứa Yến nghe vậy liền đỡ cô xuống bãi cỏ, để cô ngồi xuống, anh do dự cởi giày và tất trên chân cô ra. Bàn chân của cô gái rất đẹp và nhỏ xắn, móng chân tròn trịa đáng yêu và làn da có cảm giác như kem bôi trên tay.

Động tác của tay anh dừng lại, mím môi, vừa chạm vào chỗ sưng đỏ kia, Giang Noãn lập tức cảm thấy nhói đau, hừ một tiếng: "Đau quá!"

Cô muốn rụt chân về, nhưng bàn tay của người đàn ông rất rộng và mạnh mẽ, cô có thể cảm nhận được những vết chai mỏng trên bàn tay của người đàn ông đang kiểm tra bàn chân của mình, hơi ngứa. Ngoài ra cô cảm thấy xấu hổ khi chân mình bị người ta giữ chặt như vậy.

Cô vừa định động chân lần thứ hai thì nhìn thấy người đàn ông hơi cau mày, nghiêm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Cô bỗng im lặng như thóc.



Phải một lúc sau chân mới trở về tổ cũ.

"Không ảnh hưởng đến xương, quay về bôi thuốc trị vết bầm mấy ngày là khỏi." Hứa Yến nhẹ giọng nói.

"Vâng, cảm ơn anh. Bây giờ chúng ta trở về sao?" Mặt trời đã lặn, hai tiếng nữa trời sẽ tối. Giang Noãn ngẩng đầu nhìn bầu trời, có lẽ đã khiến thanh niên trí thức và dân làng lo lắng rồi.

"Ừ, bây giờ về. Cô lên đi, tôi cõng cô." Nói xong anh xoay người lại rồi cong eo.

Giang Noãn sửng sốt, có điều trong hoàn cảnh này cô cũng không thể đi nổi nên không già mồm nữa, cô cẩn thận vòng hai tay qua cổ anh, dựa người lên. Hai tay người đàn ông chống đỡ vững chắc hốc đầu gối của cô, vững vàng di chuyển về phía trước.

Cô nhẹ nhàng nói: "Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều." 

Cô có chút xấu hổ, làm phiền người ta nhiều như vậy mà chỉ có thể nói lời cảm ơn mà thôi.

"Đồng chí, anh tên gì? Tôi là Giang Noãn, một thanh niên trí thức ở thôn Thanh Thủy."

"Hứa Yến, một quân nhân." Hứa Yến lạnh lùng đáp.

Lỗ tai của anh thỉnh thoảng bị lời nói của Giang Noãn làm nhột, mà người ở sau lưng có cảm giác vô cùng mạnh, thân thể dựa vào lưng anh mềm mại như không có xương, làm anh không quen, cũng không muốn người ở trên lưng nói chuyện tiếp.

Đương nhiên Giang Noãn cảm nhận được sự thờ ơ của anh quân nhân, e rằng chỗ này cách thôn một tiếng đi bộ, sợ rằng người ta cũng cảm thấy xui xẻo khi gặp phải cô.

Cô cũng không muốn người ta chê mình, hiện tại đầu có chút choáng váng nên yên lặng nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi một lát.

Hứa Yến cảm nhận được khuôn mặt của người sau lưng đang từ từ dựa vào vai và cổ mình, hơi thở của cô thỉnh thoảng phả vào cổ khiến anh có chút ngứa ngáy.

Anh nhớ tới bức thư của ông cụ, không nói cho Giang Noãn biết mình quen cô và chuyện mà ông cụ dặn dò mình. Anh định để trưởng thôn chăm sóc cô, những thứ khác anh không muốn quan tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện