Thời tiết tháng tám oi bức, nóng nực, mặt trời còn chưa ló dạng, Giang Noãn vừa bước xuống ruộng đã đổ mồ hôi hột.

Trên đường tới đây, Giang Noãn nhìn mấy người dân làng đi qua, ai nấy mặt mũi phờ phạc, má hóp, quần áo xộc xệch, có thể thấy trên quần áo có rất nhiều mảnh vá, họ đều thắt chặt lưng buộc bụng để bớt đói hơn.

Mấy năm nay, được ăn no đã trở thành mong ước lớn nhất của người dân trong làng.

Tuy nhiên, dù không đủ ăn nhưng ánh mắt dân làng đều sáng rực, sắp đến ngày thu hoạch rồi, năm nay tình hình ruộng đồng không tệ, không sợ mùa đông hết thức ăn.

Vì thế mọi người đều rất tích cực đi làm, cố gắng kiếm thêm từng điểm công, nhiều điểm thì được chia nhiều hơn.

So với những người dân trong làng, vẻ ngoài và tinh thần của thanh niên trí thức tốt hơn nhiều, có vẻ như gia đình của các thanh niên trí thức mới đến năm nay không tệ, có trợ cấp.

Nhóm nữ thanh niên trí thức mới đến của Giang Noãn được đội trưởng phân công ra ruộng rau nhổ cỏ.

Đây được coi là một công việc rất dễ dàng, nể mặt họ mới đến nên đội trưởng mới giao cho họ công việc này.

E rằng một thời gian nữa sẽ đi đổ phân, bột, cuốc đất trồng rau như các bà thím ở xóm bên cạnh.

Giang Nặc ủ rũ nhổ cỏ rau một lúc, mới ngẩng đầu lên trong mắt hiện lên một bóng dáng sáng ngời.

Hầu như tất cả những người trên cánh đồng đều mặc quần áo màu xám đậm, xanh lam và đen. Việc đột nhiên nhìn thấy màu vàng tươi này thật là mới lạ. 



Nhưng khoảng cách quá xa, Giang Noãn không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó.

"Vợ Nhị Cẩu à, cô xem vợ mới cưới của con cả nhà họ Triệu thật là tốt kìa, ngày nào cũng giao nước đường và đồ ăn cho thím Triệu. Xem ra cuộc sống của thím Triệu càng ngày càng tốt, bằng không sao mẹ chồng có thể không cần để vợ của con cả Triệu đi ra ngoài làm việc đồng áng chứ." Người phụ nữ bên cạnh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng màu vàng đó, giọng điệu chua xót.

Vợ Nhị Cẩu vội vàng nói: "Chẳng thế à, cô vợ của Chấn Dương này rất có năng lực, nhà họ Triệu có tai tiếng không tốt, nhưng em Trương không chê người ta nghèo khó, quà cưới cũng không cần nhiều đã đồng ý kết hôn. Thằng nhóc Chấn Dương này thật là có phúc, có thể thấy cuộc sống của nhà họ Triệu bây giờ sung túc như thế nào, tôi thấy cuộc sống khó khăn của nhà họ Triệu cũng sắp kết thúc rồi."

"Chấn Dương mới kết hôn có mấy ngày mà đã trở lại quân đội rồi, Trương Hân cũng không khóc lóc làm phiền. Nhà họ Triệu cưới được một cô con dâu tốt như vậy là phải cúng bái ông trời lắm đấy." Một bà thím khác cũng tham gia vào nhóm trò chuyện.

Giang Noãn nghe xong cuối cùng cũng hiểu.

Hóa ra bóng dáng màu vàng đó là nữ chính Trương Hân trong truyện! Không hổ danh là nữ chính, nhân duyên thật sự rất tốt.

Theo cốt truyện, sự tái sinh của nhân vật nữ chính xảy ra ngay lúc chuẩn bị chạy trốn khỏi hôn nhân và chạy trốn với bạn trai mối tình đầu của mình.

Sau khi nữ chính sống lại trở về đã lập tức ném hành lý đã đóng gói xuống, ở nhà yên lặng chờ nam chính đến đón dâu, thế là suôn sẻ kết hôn với nam chính.

Bạn trai mối tình đầu đợi nữ chính một ngày thì nghe tin nữ chính đã lấy chồng, anh ta tức giận chạy đến chất vấn nữ chính, đương nhiên nữ chính không phải cái vỏ bọc, cô ta an ủi mối tình đầu của mình và hẹn buổi tối lên núi rồi nói chi tiết.

Ai ngờ sáng sớm nữ chính đã giăng bẫy ở chỗ đã hẹn, đầu tiên là làm cho người ta hôn mê, sau đó đẩy từ trên núi xuống.



Hành động tạo sóng gió này của nữ chính thực sự quá tàn nhẫn, xem ra nữ chính rất ghét tên cặn bã đã hủy hoại cả kiếp trước của mình.

Nhìn tình hình bây giờ, nữ chính đã chiếm được cảm tình của nhà họ Triệu rồi.

Ngoài ra tài nấu nướng của nữ chính cũng tốt, đường sự nghiệp cũng bắt đầu.

Theo diễn biến của cốt truyện, sắp tới nhân vật nữ chính sẽ theo nam chính hành quân đến thành phố để mở ra một phiên bản mới.

Giang Noãn suy nghĩ, so với nữ chính thì cô thật sự là một con tép diu, vẫn còn đang lo lắng cho tương lai, là lính mới ở trong thôn, vậy mà nữ chính đã ở cấp bậc đại ma vương rồi, đã bắt đầu hành trình nâng cấp làm mới của cô ấy.

Quả nhiên, người với người không giống nhau, giống như một tên học ngu với một tên học giỏi.

Giang Noãn ngồi xổm trên mặt đất sắp bị rang chín, tiếng còi tan lam mới chậm rãi vang lên.

Cô lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, đã phải chịu đựng quá nhiều giày vò để làm việc trong thời tiết địa ngục này.

Cô và Tô Hiểu Nguyệt vội vàng trở lại kí túc xá thanh niên trí thức, ánh mặt trời thật sự là quá độc, cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!

Trở lại ký túc xá thanh niên trí thức, Giang Noãn đổ một chậu nước, bưng vào trong phòng lau người.

Cô cẩn thận lau người, mở vali của nguyên chủ và lấy một bộ quần áo đi thay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện