Cho đến tận trưa, Lâm Uyển vẫn luôn dẫn theo Tiểu Lương đi đào thảo dược, thật ra thảo dược cũng chính là cỏ dại, khắp núi đồi đều có, chẳng qua là dược tính của nó lớn có, nhỏ có, ví dụ như củ ấu, mần trầu, bạc bát… Đều là thảo dược, Lâm Uyển cần gom lại cho 999 đáng thương hấp thu.

999: “Thật đắng, rất khó ăn, vì ký chủ cùng Tiểu Đình Đình, Tiểu Cửu sẽ nỗ lực…”

Lâm Uyển: “…” Mi đúng là biết diễn kịch.

Cô vô cùng tò mò lúc hệ thống vô cùng cường đại, hoàn hảo không chút tổn hại gì sẽ có dáng vẻ ra sao, có phải loại máy móc cao lãnh hay không.

Lúc bắt đầu làm, Lâm Uyển bện cho Tiểu Lương một chiếc mũ rơm để đội, những đứa nhỏ cắt cỏ khác nhìn thấy cũng chạy đến muốn mũ rơm.

Lâm Uyển bảo bọn nhỏ tìm cành liễu, cỏ hoặc hoa dại đến, cô giúp đỡ bện. Cô còn dặn bọn nhỏ có thời gian thì giúp cô nhổ cây thảo dược lâu năm, đến lúc đó cô trả tiền, bọn nhỏ vui vẻ đáp ứng.

Lâm Uyển cũng để cho Tiểu Cửu hấp thu những dược tính trong cỏ dại của bọn nhỏ.

Như thế cũng có chỗ tốt, nếu như bọn nhỏ không cẩn thận cắt phải loại cỏ có độc hoặc là cỏ không thích hợp cho gia súc ăn, dược tính bị Tiểu Cửu hấp thu, như thế cỏ không còn độc nữa, gia súc ăn cũng không bị tiêu chảy.

Chuyện này cũng tạo cho Lâm Uyển một mạch suy nghĩ, cô có thể đi hái những cây nấm độc đẹp đẽ kia, nấm độc, nếu như ăn nhầm nó, thật đúng là mất mạng, dược tính rất mạnh. Nhưng đối với một hệ thống cần dược tính lớn mà nói, giống như không có ảnh hưởng gì.

Lâm Uyển lặng lẽ cùng hệ thống nói đùa: “Tiểu Cửu, có muốn tôi đi làm mấy bình thuốc trừ sâu cho mi thử không?”

Hệ thống: “Đây là ký chủ muốn hạ độc chết Tiểu Cửu ư! Tiểu Cửu không thích hóa chất công nghiệp thấp kém kia, có độc!”

Lâm Uyển: “… Được rồi, sẽ cho mi thuần hoang dã.”

Lâm Uyển vừa đào thảo dược, vừa học một số kiến thức về thảo dược trung y, đối với một bác sĩ trong thôn mà nói, học về thảo dược rất quan trọng, lúc này y thuật, y dược không phát triển, nông thôn tương đối ít tây y, bình thường chỉ có mấy thứ, hơn nữa còn phải bỏ tiền. Nông dân xót của, đâu nỡ tiêu tiền, trừ khi bệnh nặng đến mức bắt buộc phải dùng, nếu không bọn họ sẽ không tiêu tiền mua thuốc. Cho dù là mấy hào cũng vậy, kết quả không ít người bệnh nhẹ kéo dài thành bệnh nặng.

Nếu như bản thân có thể dùng thảo dược để chữa bệnh, Lâm Uyển cảm thấy tương đối dễ dàng hơn.

Lúc cô hái thuốc cũng cầm bút ghi chép và phân loại tên và các loại dược tính của thảo dược, phương diện này còn toàn diện hơn cả bác sĩ chính quy.

Buổi trưa cô dẫn theo Tiểu Lượng về nhà, đi đến chỗ nuôi gia súc của đại đội một chuyến, nơi này có không ít cỏ khô, cỏ dại, Lâm Uyển thà giết lầm còn hơn bỏ sót, không buông tha cho một cọng cỏ nào, để 999 hấp thu hết.

Giọng điệu 999 giống như không còn gì để luyến tiếc trên đời này nữa: “999 thật đúng là sa đọa, ngay cả cỏ cho trâu bò ăn mà cũng tranh, thật đúng là có độc!”

Lâm Uyển: “Đối với mi mà nói, vạn vật trên thế gian đều như nhau, mi đừng diễn quá nhập tâm không cách nào tự kiềm chế đấy.”

Lâm Uyển giao cỏ cho chỗ chăn nuôi gia súc, được ghi ba công điểm, có mấy loại cỏ heo không thích ăn, mà heo ăn nhiều cỏ cũng không được, không béo lên.

Lúc đi ngang qua ban quản lý đại đội, Lục Minh Lương hưng phấn gọi: “Chú ba của cháu kìa!”

Lục Chính Đình đang ngồi dưới một gốc cây ngô đồng, phía sau là mảnh hoa hồng kiều diễm, bóng cây rủ xuống, người hoa tôn nhau, giống như tranh vẽ.

Lâm Uyển đứng đó thưởng thức một lát, không keo kiệt lời khen ngợi: “Chú ba của cháu đẹp trai đến phạm quy.”

Giọng nói còn dễ nghe, rất có cảm giác dịu dàng.

Lục Minh Lương còn muốn hỏi phạm quy là gì, Lâm Uyển đã đi đến, anh đang đợi cô ư? Lục Chính Đình đưa một quyển vở ghi cũ cho cô.

Lâm Uyển đi qua đọc, đúng là bút ký của bác sĩ Kim, thật đúng là quá tốt.

“Cảm ơn anh!”

Đôi mắt hạnh trong veo của cô cong cong.

Lục Chính Đình: “Nên làm thế, cô không cần khách sáo với tôi.” Vẻ mặt anh lạnh lẽo, giọng điệu lại nhiều hơn chút dịu dàng, lan đến đáy mắt, ấm áp, để cho giọng nói của anh càng thêm êm tai. Bởi vì tai anh không nghe được, nói chuyện bằng cảm giác, giọng nói do tâm.

Lâm Uyển nghe đến dễ chịu, không nhịn được muốn đùa giỡn anh:

“Giọng nói của anh là âm thanh hay nhất mà tôi từng nghe, ôi chao, lỗ tai sẽ mang thai mất.”

Dáng vẻ lém lỉnh của cô rất xinh đẹp.

Lục Chính Đình vô thức nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận phơn phớt của cô, mặc dù không nói lời nào cũng có thói quen nhìn, có đôi khi cô lén lẩm bẩm, giống như có bí mật gì đó mà người khác không để biết, nhất là sau khi đùa giỡn anh.

Giọng nói hay, anh đắc ý, lỗ tai mang thai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện