Chị dâu Đỗ đáp: “Ở huyện thành có bán đấy, chẳng qua em không cần phải đi tới tận đó đâu, em cần hạt giống gì thì cứ bảo chị. Trên cơ bản thì nhà chị có đủ các loại hạt giống, em lấy một ít mang về trồng là được.”
Chị dâu Đỗ bế Tam Oa vào trong phòng rồi dẫn theo Cố Kiều qua lấy hạt giống mà chị để ở phòng bếp. Cố Kiều không ngăn được sự nhiệt tình của chị nên chọn một ít hạt giống mà mình cần.
“Để chị đi tìm đồ để đựng cho em.” Chị dâu Đỗ đang về phòng chuẩn bị tìm hộp đựng thì thấy bát cơm trước mặt Tam Oa đã hết sạch, chị kinh ngạc: “Tam Oa, tự con ăn xong hết rồi đấy à?”
Tam Oa nấc một tiếng, học theo cách gọi của Nhị Oa mà trả lời: “Đồ ăn mà dì tiên nữ làm ăn ngon quá!”
Chị dâu Đỗ vội vàng nhìn lên bàn. Thằng nhóc này, một bát tương hải sản tràn đầy mà Cố Kiều vừa mang sang đã vơi đi một ít. Vậy mà tay nghề của Tiểu Kiều lại tốt đến thế sao? Chị dâu Đỗ thật sự rất kinh ngạc, bao lâu nay Tam Oa không bao giờ ăn hết cơm, kết quả bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi ăn hết sạch phần của mình.
Chị nhanh chóng lấy một chiếc đũa nếm thử tương hải sản trong bát thì phát hiện tuy rằng tương này nhìn đỏ rực nhưng ớt cay bên trong lại không nhiều lắm, chủ yếu là thịt cá nhỏ và tôm nhỏ tươi ngon bên trong. Lúc vừa bỏ tương vào miệng thì hương thơm và vị cay nhàn nhạt đồng thời tràn ngập trên đầu lưỡi khiến người ta muốn ăn thêm nữa. Hơn nữa cá tôm kia thực sự rất ngon miệng, đừng nói là Tam Oa đã đói bụng lâu như vậy mà ngay cả chị dâu Đỗ vừa mới ăn no cũng muốn ăn thêm mấy bát cơm nữa.
Chị dâu Đỗ vô cùng vui mừng, vội vàng nói lời cảm ơn với Cố Kiều. Cố Kiều cười nói: “Chị dâu khách khí quá rồi, chỉ là Tam Oa vừa khỏi bệnh nên mới muốn ăn chút đồ ăn khai vị mà thôi. Em còn chưa cảm ơn chị đã cho em chỗ hạt giống này đâu.”
“Chút hạt giống đó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền mà.” Hiện tại chị dâu Đỗ càng nhìn Cố Kiều thì lại càng thấy thích. Chưa nói đến cô trông xinh đẹp lại rất lễ phép, ngay cả tay nghề nấu ăn cũng rất tốt nữa. Ai mà lại không thích một cô gái như vậy cơ chứ?
Chẳng qua chị dâu Đỗ lại có chút rối rắm, chị bỗng nhiên nghĩ tới chuyện mà Thạch Hồng Tinh nói cho mình nghe tối hôm qua. Chồng chị kể rằng hình như Tần Dược hơi hối hận về cuộc hôn nhân này, vừa tới nơi đã không muốn ở bên vợ cậu ấy mà trực tiếp đi huấn luyện luôn.
Thực ra trước đó chị dâu Đỗ cũng khá lo lắng về chuyện này rồi, chị cũng sợ tính tình Tần Dược giống như cái hũ nút nên không biết săn sóc vợ mình. Lúc Cố Kiều vừa mới lên đảo chị đã muốn qua thăm hỏi rồi, thế nhưng bởi vì lúc đó Tam Oa sinh bệnh nên chuyện thăm hỏi này mới phải hoãn lại.
Chị nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Kiều à, nếu có khó khăn gì thì lúc nào cũng có thể qua tâm sự với chị, chị dâu nhất định sẽ đứng về phía em!”
Cố Kiều không nghe ra sự đau lòng trong lời nói của chị dâu Đỗ, cười cười đáp lại: “Trước mắt thì đúng là em có một việc cần chị dâu giúp đỡ em đấy ạ.”
Cố Kiều cũng muốn tặng ít tương hải sản cho những người khác ở xung quanh đây, thế nhưng cô không quen biết những người đó. Nếu có chị dâu Đỗ đi cùng thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Được chứ, việc nhỏ ấy mà.” Chị dâu Đỗ lưu loát đồng ý.
Thực ra Cố Kiều cũng không định tặng cho tất cả mọi người ở đây. Dù sao thì nơi này có nhiều gia đình quân nhân như vậy, cô muốn tặng cũng không tặng hết nổi. Cô chỉ định tặng cho một vài người quanh đây thôi.
Sau khi thăm hỏi tặng đồ hết một lượt thì cô phát hiện mặt ngoài mọi người đều khá dễ tính, ngoại trừ vợ của Điền lữ trưởng tên Bành Phương kia. Cố Kiều cứ có cảm giác ánh mắt mà bà ấy nhìn mình rất kỳ quái.
Hôm nay Bành Phương có ở nhà, lúc bà ta nhận tương hải sản mà Cố Kiều đưa tới thì trên mặt mang theo ý cười khinh miệt. Bà ta thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là đến từ nông thôn mà, tặng quà cho người khác mà lại đi tặng thứ đồ thấp kém chẳng ra gì như vậy.
Chị dâu Đỗ bế Tam Oa vào trong phòng rồi dẫn theo Cố Kiều qua lấy hạt giống mà chị để ở phòng bếp. Cố Kiều không ngăn được sự nhiệt tình của chị nên chọn một ít hạt giống mà mình cần.
“Để chị đi tìm đồ để đựng cho em.” Chị dâu Đỗ đang về phòng chuẩn bị tìm hộp đựng thì thấy bát cơm trước mặt Tam Oa đã hết sạch, chị kinh ngạc: “Tam Oa, tự con ăn xong hết rồi đấy à?”
Tam Oa nấc một tiếng, học theo cách gọi của Nhị Oa mà trả lời: “Đồ ăn mà dì tiên nữ làm ăn ngon quá!”
Chị dâu Đỗ vội vàng nhìn lên bàn. Thằng nhóc này, một bát tương hải sản tràn đầy mà Cố Kiều vừa mang sang đã vơi đi một ít. Vậy mà tay nghề của Tiểu Kiều lại tốt đến thế sao? Chị dâu Đỗ thật sự rất kinh ngạc, bao lâu nay Tam Oa không bao giờ ăn hết cơm, kết quả bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi ăn hết sạch phần của mình.
Chị nhanh chóng lấy một chiếc đũa nếm thử tương hải sản trong bát thì phát hiện tuy rằng tương này nhìn đỏ rực nhưng ớt cay bên trong lại không nhiều lắm, chủ yếu là thịt cá nhỏ và tôm nhỏ tươi ngon bên trong. Lúc vừa bỏ tương vào miệng thì hương thơm và vị cay nhàn nhạt đồng thời tràn ngập trên đầu lưỡi khiến người ta muốn ăn thêm nữa. Hơn nữa cá tôm kia thực sự rất ngon miệng, đừng nói là Tam Oa đã đói bụng lâu như vậy mà ngay cả chị dâu Đỗ vừa mới ăn no cũng muốn ăn thêm mấy bát cơm nữa.
Chị dâu Đỗ vô cùng vui mừng, vội vàng nói lời cảm ơn với Cố Kiều. Cố Kiều cười nói: “Chị dâu khách khí quá rồi, chỉ là Tam Oa vừa khỏi bệnh nên mới muốn ăn chút đồ ăn khai vị mà thôi. Em còn chưa cảm ơn chị đã cho em chỗ hạt giống này đâu.”
“Chút hạt giống đó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền mà.” Hiện tại chị dâu Đỗ càng nhìn Cố Kiều thì lại càng thấy thích. Chưa nói đến cô trông xinh đẹp lại rất lễ phép, ngay cả tay nghề nấu ăn cũng rất tốt nữa. Ai mà lại không thích một cô gái như vậy cơ chứ?
Chẳng qua chị dâu Đỗ lại có chút rối rắm, chị bỗng nhiên nghĩ tới chuyện mà Thạch Hồng Tinh nói cho mình nghe tối hôm qua. Chồng chị kể rằng hình như Tần Dược hơi hối hận về cuộc hôn nhân này, vừa tới nơi đã không muốn ở bên vợ cậu ấy mà trực tiếp đi huấn luyện luôn.
Thực ra trước đó chị dâu Đỗ cũng khá lo lắng về chuyện này rồi, chị cũng sợ tính tình Tần Dược giống như cái hũ nút nên không biết săn sóc vợ mình. Lúc Cố Kiều vừa mới lên đảo chị đã muốn qua thăm hỏi rồi, thế nhưng bởi vì lúc đó Tam Oa sinh bệnh nên chuyện thăm hỏi này mới phải hoãn lại.
Chị nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Kiều à, nếu có khó khăn gì thì lúc nào cũng có thể qua tâm sự với chị, chị dâu nhất định sẽ đứng về phía em!”
Cố Kiều không nghe ra sự đau lòng trong lời nói của chị dâu Đỗ, cười cười đáp lại: “Trước mắt thì đúng là em có một việc cần chị dâu giúp đỡ em đấy ạ.”
Cố Kiều cũng muốn tặng ít tương hải sản cho những người khác ở xung quanh đây, thế nhưng cô không quen biết những người đó. Nếu có chị dâu Đỗ đi cùng thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Được chứ, việc nhỏ ấy mà.” Chị dâu Đỗ lưu loát đồng ý.
Thực ra Cố Kiều cũng không định tặng cho tất cả mọi người ở đây. Dù sao thì nơi này có nhiều gia đình quân nhân như vậy, cô muốn tặng cũng không tặng hết nổi. Cô chỉ định tặng cho một vài người quanh đây thôi.
Sau khi thăm hỏi tặng đồ hết một lượt thì cô phát hiện mặt ngoài mọi người đều khá dễ tính, ngoại trừ vợ của Điền lữ trưởng tên Bành Phương kia. Cố Kiều cứ có cảm giác ánh mắt mà bà ấy nhìn mình rất kỳ quái.
Hôm nay Bành Phương có ở nhà, lúc bà ta nhận tương hải sản mà Cố Kiều đưa tới thì trên mặt mang theo ý cười khinh miệt. Bà ta thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là đến từ nông thôn mà, tặng quà cho người khác mà lại đi tặng thứ đồ thấp kém chẳng ra gì như vậy.
Danh sách chương