Vì thế Tôn Mai quay sang mắng anh hai Tạ té tát một trận: "Con còn không biết xấu hổ à mà lại còn nói chuyện này với mẹ, không phải lên lớp thì sao lại không đi làm mà kiếm chút công điểm đi, ở nhà ăn bám hả, Diệu Tổ cũng bị vợ chồng hai người dạy hư rồi".

Tự nhiên lại bị Tôn Mai mắng một trận, anh hai Tạ bất ngờ mà run lên một cái, trước kia lúc nào Tôn Mai cũng thiên vị anh ta, tại sao bây giờ tự nhiên lại cũng kén cá chọn canh với anh ta chứ.

Xem ra chuyện radio đúng là đã khiến Tôn Mai rất tức giận, nên những người liên quan đến chuyện này giống như anh ta đều bị giận chó đánh mèo.

Trong lòng anh hai Tạ thầm mắng cái con mụ già thúi Hứa Diễm Lan kia, còn không phải tại cô ta làm ầm ĩ muốn mua cái gì mà radio, vậy thì bây giờ cô ta tự đi mà chịu trận!

Anh ta cũng mặc kệ, dù sao người phải làm việc cũng không phải là anh ta.

Hứa Diễm Lan làm xong việc nhà, ôm radio chờ đến buổi tối, cả nhà ba người ở trong phòng cũng không thấy có người nhà họ Tạ nào tò mò mà gõ cửa phòng.

Căn bản là không ai thèm đến nghe radio chung với cô ta.

Chị dâu cả nhà họ Tạ đã sớm ru ba đứa con ngủ rồi, chị dâu ba Tạ cũng như vậy, Tôn Mai và ông Tạ thì lại không cảm thấy hứng thú với cái loại đồ chơi nổi tiếng thời bây giờ này, mà hai người Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn vẫn đang đọc sách để giúp phiên dịch tài liệu.

Hứa Diễm Lan nghe được một lúc cũng không thấy hứng thú nữa, chỉ có anh hai Tạ vẫn còn đang nghe giọng MC nữ, không tự giác gật đầu theo mà tưởng tượng ra người có giọng nói như vậy chắc hẳn sẽ là một cô gái trẻ rất xinh đẹp động lòng người.

"Màn Mạn, em muốn radio không?"

Ở nhà họ Tạ, còn có một người rất có hứng thú với việc Hứa Diễm Lan mua radio, đó chính là Tạ Minh Đồ, nghe nói đây là đồ vật tốt, thứ mà người khác có, anh cũng muốn mua cho Mạn Mạn một cái.

Tô Hiểu Mạn lắc đầu: "Chờ sau này lại nói đi, trước tiên buổi tối chúng ta tranh thủ đọc sách đã".

Tạ Minh Đồ gật đầu, tiếp tục chép lại trang sách trong tay.

Tô Hiểu Mạn nhìn dáng vẻ chăm chú của anh, cảm thấy tò mò, nhịn không được mở miệng hỏi: "Có phải bây giờ mấy người nhà chị dâu hai đang dùng radio không, anh có nghe thấy không?"

Tạ Minh Đồ buông cây bút trong tay xuống, ngừng một lúc, mở miệng nói: "Nghe thấy, Mạn Mạn em muốn biết bọn họ đang mở chương trình nào sao?"

Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu: "Không cần, em không muốn nghe, nhưng lúc anh nghe thì kiềm chế một chút, đừng học theo mấy thứ kỳ quái nha".

Thính lực của Tạ Minh Đồ như vậy, đúng là có thể chiếm được không ít tiện nghi.

Tô Hiểu Mạn cũng rất muốn thử trải nghiệm cảm giác thuận phong nhĩ này một chút, sáng hôm nay thấy Hứa Diễm Lan mang vẻ mặt đắc ý cả một ngày, bây giờ không ai thèm quan tâm đến chiếc radio kia của cô ta, phỏng chừng là đang tức muốn hộc máu rồi.

Muốn để người khác phải cầu xin cô ta mới nghe được, nhưng Tạ Cẩu Tử lại có thể trực tiếp nghe thấy.

Hiện giờ rất nhiều radio, radio phát ra nếu không phải là tin tức thời sự cũng chỉ là âm nhạc và điện ảnh, còn có đủ các loại chương trình khác nhau.

Chỉ sợ Tạ Cẩu Tử lại trộm học tình ca để hát cho cô nghe thôi.

Tạ Minh Đồ khó hiểu hỏi: “Đồ vật kỳ quái?”

Tô Hiểu Mạn gật đầu nói: “Anh đừng học lung tung.”

“Mạn Mạn, em không nghe anh cũng không nghe.” Tạ Minh Đồ cầm bút tiếp tục viết, nếu anh đã tập trung nghiêm túc vào làm một việc, sẽ không để ý gì đến những âm thanh bên ngoài nữa.

Dưới gió thu mát mẻ, Tô Hiểu Mạn cùng anh dựa vào nhau, một người lật từng trang sách viết bản sơ thảo, một người khác nhướng mày nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên trang giấy, ngồi thêm bớt chữ trên đó sửa lại câu cho mượt mà hơn.

Tạ Minh Đồ đã đọc xong mấy cuốn sách mà anh mượn từ Vương Hoài Tiên, Tô Hiểu Mạn còn nhìn thấy anh ghi chép lại gì đó trên giấy, cô cũng đọc thử, nhưng mà đều là những kiến thức cô xem không hiểu, nó dường như đã vượt khỏi phạm vi câu hỏi vật lý trung học.

Tô Hiểu Mạn là học sinh khoa văn, cô cũng không rõ bây giờ Tạ Minh Đồ đang ở trình độ nào, cũng không có tờ bài thi nào để kiểm tra trình độ của anh.Kho tri thức hiện tại của Tạ Minh Đồ càng ngày càng tăng trưởng, dù anh không phải con cháu của đại viện, không có bố mẹ là cán bộ, nhưng chỉ cần đợi kì thi đại học năm 1977 diễn ra, anh chắc chắn có thể đạt được thành tích xuất sắc, trở thành một thiên tài được mọi người theo dõi, và sau này anh sẽ trở thành người đứng đầu một lĩnh vực nào đó trong tương lai.

Không cần dựa vào gia thế bối cảnh, chỉ cần dựa vào năng lực của chính anh.

Bây giờ Khương Yến Đường mới là thiên chi kiêu tử mà mọi người đều biết, còn trong mắt người bên ngoài Tạ Minh Đồ chỉ là một kẻ chân đất ở nông thôn, nhà họ Khương có thể chấp nhận một đứa con như vậy sao? Tô Hiểu Mạn có những lo lắng như vậy là do bản thân cô cũng từng trải qua việc như vậy, cô đã thói quen bố mẹ nuôi không quan tâm đến mình nhưng ngay cả bố mẹ ruột của cô cũng…..

Vậy thà không nhận người thân còn hơn.

Tô Hiểu Mạn không có quên tình tiết miêu tả trong nguyên tác, nói rằng cái gì của Tạ Minh Đồ đều không bằng Khương Yến Đường, phong thái cũng khác xa so với chú hai nhà họ Tạ, bị người nhà họ Khương ghét bỏ.

Nhưng mà năng lực của Tạ Minh Đồ thực sự thua kém Khương Yến Đường sao?

Tất cả chỉ do anh ấy không được những người đó thiên vị thôi, cũng chỉ vậy mà thôi.

Nhưng trước mắt hai người họ cần phải nâng cao trình độ và năng lực của bản thân mới có thể có một cuộc sống tốt đẹp được.

*

Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cầm bản thảo đã dịch xong đi tìm Vương Hoài Tiên, sau khi Vương Hoài Tiên đọc qua, thì khen hai người họ: “Không tệ, không tệ, trình độ này tốt hơn rất nhiều so với các học sinh cũ của ông.”

“Chữ viết cũng không tệ, chỉ là vẫn thiếu một chút điêu luyện nữa, hai đứa chép lại tất cả một lần nữa phải không, bài dịch này ai viết, thế mà lại không có lấy một lỗi chính tả nào.”

“Là do Minh Đồ viết.” Nhắc đến việc này, trong lòng Tô Hiểu Mạn không khỏi khâm phục Tạ Cẩu Tử nhà cô, ngay cả cô, lúc viết văn hay chép lại bài đều dễ dàng viết sai mấy chữ, vì vậy phải tẩy đi viết lại, nhưng mà Tạ Cẩu Tử nhà cô, trừ khi cô chủ động hôn mặt anh khiến anh bị mất tập trung ra thì anh cơ hồ không sai một chữ nào.

Một Tạ Cẩu Tử vô cùng tập trung vào công việc.

Người đàn ông tập trung làm việc cũng là người đàn ông quyến rũ nhất.

"Lần trước ông quên không hỏi, hai đứa là một đôi à?"

"Mạn Mạn là vợ của con." Khi gặp phải câu hỏi như này, Tạ Cẩu Tử sẽ đứng ra tuyên thệ chủ quyền của mình.

"Kết hôn rồi à?"

Tô Hiểu Mạn gật đầu, hai người họ xác thực là đã kết hôn rồi, mặc dù vẫn chưa có giấy đăng ký kết hôn.

“Bản dịch này đạt tiêu chuẩn, lần này các con xem như đã giúp ông một chuyện vô cùng quan trọng.” Vương Hoài Tiên thanh toán phí dịch thuật là 10 tệ cho hai người họ, cũng cảm ơn sự giúp đỡ của cả hai.

“Ông Vương, nếu như chú có yêu cầu gì khác, bọn con có thể giúp ông.” Phí phiên dịch mười tệ không phải nhiều nhưng đối với hai người họ bây giờ, đó cũng là một phương pháp tốt để kiếm tiền một cách hợp lý và hợp pháp.

Những bản thảo này nhắc đến nhiều phương diện, nội dung, khi đọc có thể giúp họ nâng cao kiến thức của mình, một mũi tên trúng hai đích.

“Vậy thì tốt quá, chỗ của ông có rất nhiều bản thảo yêu cầu phiên dịch.” Trong lòng Vương Hoài Tiên cũng có ý muốn giúp hai người họ kiếm thêm chút tiền, giúp đỡ hai đứa trẻ tài giỏi này, hai đứa chúng ở nông thôn, kiếm được ít tiền cũng không dễ dàng gì.

“Đúng rồi, lần trước các con không phải nói muốn mượn sách ở thư viện thành phố sao, ông đã giúp hai đứa đăng ký một tấm thẻ mượn sách, có thẻ rồi, hai đứa có thể đi đăng ký mượn sách.”

"Ông Vương, cảm ơn bác rất nhiều!!!" Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ vui mừng khôn xiết nói.

Vốn dĩ Tô Hiểu Mạn đang định nhờ anh hai cô hỗ trợ lấy một tấm thẻ mượn sách ở thư viện huyện, nhưng bây giờ đã có thẻ mượn sách ở thư viện thành phố…..cũng có thể lại lấy thêm một tấm thẻ mượn sách của thư viện huyện nữa, bởi vì mỗi thẻ chỉ được mượn tối đa ba quyển sách, mà tốc độ đọc sách của Tạ Minh Đồ quá nhanh, hai người cũng không thường xuyên ở lại thành phố, mượn đi mượn lại cũng rất phiền phức, không bằng mượn một lúc vài cuốn để đọc luôn một thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện