Diện mạo của Tô Hiểu Mạn cực kỳ xuất sắc, lúc cô vừa mới được chuyển tới đoàn hát nhảy thì trong lòng mấy cô gái ở đây đều âm thầm ghen ghét với vẻ đẹp của cô, còn muốn tranh đoạt nổi bật với cô trong tương lai. Ai mà biết được cô gái xinh đẹp này đã kết hôn từ lâu, bây giờ thì đang có thai, còn có thể cùng nhau tâm sự về đàn ông nữa…… Tô Hiểu Mạn rất dễ dàng hòa nhập vào đoàn thể.

Thế cho nên lúc Tô Hiểu Mạn về nhà, cô cũng chuẩn bị chút đồ ăn vặt linh tinh như bánh quy, bánh kem, mứt hoa quả, đậu phộng và khoai lang đỏ khô tới cho các cô gái.

Ngày hôm sau, cô tới chia một ít kẹo mừng cho mọi người trong đoàn. Cuộc sống của cô ở đoàn hát nhảy cũng vô cùng tiêu dao tự tại. Người ở thời đại này đều rất chất phác, sau khi mọi người biết hiện tại Tô Hiểu Mạn đang có thai thì đều rất quan tâm chăm sóc cô, chỉ để cô làm một vài việc nhẹ nhàng.

Cuộc sống trong trường học của Tạ Minh Đồ cũng coi như là rất đơn giản nhẹ nhàng, đối với anh mà nói thì việc học cũng không khó, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Anh không chỉ có thể chăm sóc tốt cho Mạn Mạn mà còn có thời gian rảnh để đọc các loại sách ngoài lề khác, ví dụ như các loại sách về y học, thiên văn hay địa lý.

Quan hệ của anh với bạn học trong lớp không xa cũng không gần, anh cũng không ở trong trường học. Với Tạ Minh Đồ thì trường học cũng chỉ đơn giản là một chỗ để ngủ lại nên anh rất ít khi giao lưu với những người khác trong ký túc xá, trong mắt người ngoài thì anh chính là một người vừa lạnh lùng vừa bận rộn.

Là một kẻ thần bí.

Mãi tới tận khi tham gia trận bóng rổ lúc khai giảng thì anh mới bắt đầu bộc lộ tài năng, các bạn học nữ trẻ tuổi mới bắt đầu tìm người hỏi thăm xem chàng trai vừa đẹp trai vừa tài năng này học năm nào, học chuyên ngành nào. Tạ Minh Đồ chưa từng giấu giếm việc mình đã kết hôn nên tất cả các bạn học trong lớp đều biết anh đã kết hôn từ lâu và hiện tại vợ anh cũng đang có thai rồi.

Cho nên các bạn học đều hiểu rõ tại sao bình thường anh luôn phải vội vã về nhà, đương nhiên là để chăm sóc vợ mình rồi. Mà sau khi cả lớp làm bài tập và trải qua mấy kỳ thi kháo sát, không ít người đều tức đến phát điên mà tự hỏi, tại sao chàng trai không để tâm đến việc học vì đủ các loại lý do khách quan này lại có thể cực kỳ dễ dàng mà giải được các bài tập phức tạp như vậy được cơ chứ? Những người được cử đi học đại học lúc này đều là vì các loại nguyên nhân chủ quan hoặc khách quan, có không ít người có trình độ học vấn không được cao cho lắm. Bọn họ học đại học thực sự vô cùng vất vả, thậm chí có người còn học không hiểu gì cả.

Tạ Minh Đồ có một người bạn cùng phòng không theo kịp chương trình học của nhà trường. Anh bạn này cũng là một người sang sảng hào phóng, dù không theo kịp nhưng cũng không từ bỏ, thấy Tạ Minh Đồ học cũng không tệ lắm, cậu ta liền da mặt dày chạy đến bên cạnh anh để hỏi bài.

Da mặt cậu ta thực sự là quá dày…… Lúc nào cũng tận dụng mọi cơ hội để tìm Tạ Minh Đồ giúp cậu ta học bổ túc. Tạ Minh Đồ bị cậu ta làm phiền tới mức không chịu nổi, dứt khoát soạn hẳn một quyển sổ ghi chép lại kiến thức cho cậu ta luôn.

Người kia: “????!!”

“Ồ…… Đọc qua cũng không tệ lắm thì phải?”

“Lão Trương, mày suốt ngày học cái gì thế?”

“Sổ ghi chép kiến thức này ở đâu ra vậy?”

“…… Đây chẳng phải là?”

……

Lần này kiếm được một bảo bối lớn, sau khi có được sổ kiến thức rõ ràng mạch lạc như vậy thì lão Trương đã hiểu thêm rất nhiều bài học. Không lâu sau, sổ kiến thức của Tạ Minh Đồ đã trở thành một quyển sổ học tập nổi tiếng được nhiều người tranh giành.

Quyển sổ này của anh đã được chép lại và phân tán khắp nơi, cho dù là học sinh khóa trên cũng biết về nó. Sau đó các giảng viên trong trường cũng đều biết đến chuyện này, có vài giảng viên cảm thấy Tạ Minh Đồ thực sự đúng là một nhân tài.

Nếu được thì có thể giữ thằng bé lại tiếp tục giảng dạy ở trường, thằng bé cũng là một hạt giống tốt mà……Đương nhiên bản thân Tạ Minh Đồ tuyệt đối sẽ không suy xét đến việc làm giáo viên. Có giảng viên còn từng trêu ghẹo hỏi anh xem sau này có muốn ở lại trường để dạy học luôn không, Tạ Minh Đồ chỉ nghĩ đến việc sau này phải dạy rất nhiều học sinh như lão Trương bạn cùng phòng của mình……

Hay là thôi đi.

Ít nhất thì Tạ Cẩu Tử của hiện tại chẳng có chút kiên nhẫn nào cả.

Sau khi Tô Hiểu Mạn nghe nói về chuyện này thì cũng cảm thấy cực kỳ thú vị. Từ trước đến cô đều không nghĩ tới Cẩu Tử nhà mình lại được người khác phán định là có tiềm năng làm giáo viên. Ở lại trường làm giảng viên thực sự cũng là một lựa chọn không tồi, chẳng qua…… Nói chuyện này hơi sớm rồi thì phải?

Cứ xem xem bản thân Tạ Minh Đồ muốn làm gì trước đã.

Tô Hiểu Mạn mở một quyển sách y học ra, lại cảm thấy dù Tạ Minh Đồ muốn đổi nghề đi làm bác sĩ thì cũng rất phù hợp đấy nhỉ?

…… Vị đại phu mới vào nghề này ngay cả song thai cũng có thể khám ra được.

Có khi là anh may mắn thôi.

Tô Hiểu Mạn cẩn thận nhìn chằm chằm phần miêu tả về hoạt mạch. Lần trước, vào một buổi sáng rảnh rỗi không có chuyện gì làm ở đoàn hát nhảy, cô đã tự bắt mạch cho bản thân mình rất lâu rồi còn bắt mạch cho mấy người Tiểu Đinh nữa, cô chẳng cảm nhận được mạch của cô và mạch của họ có gì khác nhau cả.

Còn mấy người Tiểu Đinh Tôn Y Y thì đều tò mò mà chạy theo hỏi cô: “Hiểu Mạn, nhà chị còn có người làm trung y hả?”

“Cô cũng biết bắt mạch sao?”

“Gần đây tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm, cô có thể nhìn ra vấn đề được không cậy?”

“Bắt mạch như thế nào mới đúng vậy?”

Tô Hiểu Mạn: “……” Bắt không nổi.

Mạch tượng của mọi người đều bất đồng, nhưng hình như tất cả đều có cùng một dạng…… Tô Hiểu Mạn thực sự rất nghi ngờ liệu Tạ Minh Đồ có phải chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết hay không?

Bảo có thai thì là có thai? Bảo song thai thì là song thai?

Chẳng lẽ nguyên nhân căn bản là do cô không có tiềm năng làm đại phu hay sao?

Người ta thường nói ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên, nhưng nếu có người làm nghề nào cũng hợp thì thật sự là rất khó lựa chọn.

“Chồng tôi có biết một chút, anh ấy đã bắt mạch rồi phát hiện ra tôi có thai.” Đương nhiên, sau khi bắt mạch xong thì bọn họ cũng tới bệnh viện để kiểm tra lại cho chính xác.

Còn việc có song thai cũng là do anh bắt mạch phát hiện ra thì Tô Hiểu Mạn không đề cập tới.

“Oa oa oa……” Mấy người Trương Kỳ Tôn Y Y đều tò mò hơn về chồng của Tô Hiểu Mạn. Dáng vẻ là loại diện mạo mà người lớn đều thích, bây giờ còn học trung y, biết bắt mạch, liệu người này sẽ có bộ dáng như thế nào?

Vừa nói đến trung y thì trong đầu các cô liền lập nghĩ đến một người đàn ông có hai chòm râu cá trê bên mép, trên lưng cõng một hòm thuốc lớn.

Tôn Y Y: “Hiểu Mạn, lần đầu tiên chồng cô gặp cô ấy, chẳng lẽ anh ấy vẫn để râu à?”

—— chẳng lẽ vẫn để râu?

Câu hỏi này của Tôn Y Y khiến Tô Hiểu Mạn sửng sốt, cô ngây người ra một lúc lâu, không hiểu nổi vì sao bỗng nhiên Tôn Y Y lại hỏi như vậy.

Trung y? Râu?

Tiểu Đinh: “……”

Tiểu Đinh suýt nữa cười ra tiếng, trên thực tế cô nàng cũng thực sự cười to một trận. Với diện mạo đẹp trai như anh Tạ thì cô không thể nào liên hệ anh với một chòm râu xồm cả, một thanh niên mới hai mấy tuổi sao có thể để râu được cơ chứ.

Nếu nói anh là đại phu thì chắc hẳn anh cũng sẽ là kiểu như Hứa Tiên chứ không phải mấy vị thái y trung niên để ria mép cõng hòm thuốc kia mà.

Nghe thấy tiếng cười của Tiểu Đinh, hô hấp của Tô Hiểu Mạn chợt cứng lại một lúc. Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết mình có nên nói thật cho Tiểu Đinh nghe không.

Kể xem cô chó ngáp phải ruồi mà kết hôn với một người đẹp trai như anh kiểu gì ấy hả?!

Tô Hiểu Mạn: “…… Trước kia đúng là anh ấy đã từng để ít râu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện