Dương Mẫn Thanh che miệng bật thốt lên nói: “—— ông là phong?”
Quan Chấn Nhạc: “…… Tôi không phải.”
Sau khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hai người, cho dù Quan Chấn Nhạc là người da mặt dày đi nữa cũng không khỏi có chút tê dại da đầu.
Nhìn xem chuyện mà Khương Ninh Phong làm đều ra cái thể thống gì không biết? Anh ta để Quan Chấn Nhạc đi lên nói nói mấy câu trước, để cho cô gái nhỏ có chút chuẩn bị tâm lý, người đàn ông tên “phong” này không giống với người mà cô tưởng tượng ra.
Trong lòng Quan Chấn Nhạc lạnh lạnh nghĩ đến, như này đâu chỉ là để cô ta có chuẩn bị về tâm lý, như này đúng là khiến cho cô gái nhỏ trực tiếp nổ mạnh luôn.
Vậy mà các cô ấy lại cho rằng ông ta là Khương Ninh Phong?!
Quan Chấn Nhạc: “……” Không thể không cảm thán người đàn ông Khương Ninh Phong này thật sự rất tài tình.
Đợi chút, tên đàn ông chó má này không phải là lấy ông ta làm ván cầu sao?
Đầu tiên để cô gái nhỏ nhìn thấy là một ông già, sau đó người đẹp trai là mình mới lên sân khấu?!
Quan Chấn Nhạc vuốt râu mình, hơi khó chịu.
Cho nên ông ta tính toán kéo dài thời gian một chút mới mở miệng, khiến cho Khương Ninh Phong ở trong góc sốt ruột thêm một lúc đi.
Nhịp tim của Dương Mẫn Thanh đập nhanh liên hồi, cô lấy lại tinh thần, nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: “Phong, anh ấy không đến đây sao? Vậy nên mới để bác đến nói cho cháu biết? Anh ấy vẫn không chịu gặp mặt cháu sao?”
Chu Hiểu Hiểu: “.....” Là do cô đã đánh giá cao người đàn ông đó, hóa ra người bạn qua thư của Thanh Thanh là một kẻ vừa cặn bã vừa hèn nhát, không có một chút trách nhiệm gì cả.
“Thanh Thanh, thôi quên đi, chúng ta về đi, bạn còn không bằng nghe lời bác trai bác gái đi xem mắt với Khương Ninh Phong…..”
Trên đường đến đây, Chu Hiểu Hiểu đã nghe Dương Mẫn Thanh kể về việc sáng nay trước khi ra ngoài bố mẹ đã nói với cô ấy, cô cảm thấy đây là một cơ hội vô cùng tốt, trước đây Dương Mẫn Thanh nói không có cơ hội gặp Khương Ninh Phong, bây giờ không phải là có cơ hội rồi sao?
Đã có cơ hội gặp mặt người anh hùng vĩ đại, thì sao phải lãng phí thời gian ở trên người một kẻ hèn nhát đâu.
Quan Chấn Nhạc: “???!!!!” Khương Ninh Phong?
Cái người Khương Ninh Phong đó không phải là cái người Khương Ninh Phong mà ông biết đó chứ?
Vừa rồi ông đang muốn trả lời câu hỏi của Dương Mẫn Thanh là Phong cũng cùng ông đến đây, chỉ là thằng nhóc đó cảm thấy vẻ bề ngoài ngoài của nó có lẽ không giống như những gì mà cháu tưởng tượng thôi, muốn để cháu chuẩn bị tâm lý trước……Nhưng ai biết được lại phát hiện ra một chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Cô bé này còn đang có hẹn với một người tên Khương Ninh Phong à?
Quan Chấn Nhạc: “Hai đứa nói cái người tên Khương Ninh Phong kia là người tên Khương Ninh Phong mà bác quen đó sao?”
Chu Hiểu Hiểu: “??!!!!”
Dương Mẫn Thanh: “?!”
Hai người họ cũng bị bối rối bởi tình huống này.
Quan Chấn Nhạc: “Có phải là Khương Ninh Phong của quân khu xx không? Bây giờ thằng nhóc đó đang tĩnh dưỡng ở Bắc Kinh…..”
Dương Mẫn Thanh sửng sốt: “Bác cũng quen anh ấy sao?”
Chu Hiểu Hiểu: “....”Thế giới này không khỏi quá nhỏ đi?! Đi ra bên ngoài tất cả những người bạn gặp đều là người quen? Chẳng lẽ người đàn ông tên Phong kia cũng là người quen của Khương Ninh Phong sao?
Quan Chấn Nhạc: “Tất nhiên là quen biết rồi, hai đứa có quan hệ gì với Khương Ninh Phong thế?”
Dương Mẫn Thanh: “Không có quan hệ gì cả, chỉ là đã từng gặp mặt một lần.”
Quan Chấn Nhạc đoán mò nói: “Trước đây không phải là cháu đã từng thích Khương Ninh Phong đấy chứ?”
Chu Hiểu Hiểu lỡ miệng nói: “Sao bác lại biết?”
Lúc này Dương Mẫn Thanh chỉ muốn đưa tay bịt miệng của Chu Hiểu Hiểu lại thôi, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Hôm nay không phải cô đến để gặp Phong sao? Tại sao bọn họ lại luôn nói về chuyện của Khương Ninh Phong chứ?
Phong…… Phong?
……
Trong lòng Dương Mẫn Thanh đột nhiên hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Phong, sẽ không phải là Khương Ninh Phong đấy chứ?
Dương Mẫn Thanh lẳng lặng nhìn Quan Chấn Nhạc trước mặt mình, nghiêm túc hỏi: “Bác ơi, chẳng lẽ hôm nay bác đi cùng Khương Ninh Phong đến đây sao?”
Quan Chấn Nhạc: “Cháu thực sự là một cô gái nhỏ thông minh.”
“Như vậy bác tin rằng bác cũng không cần nói thêm gì nữa nhỉ.”
“Vừa rồi thằng nhóc đó để bác nói với cháu rằng ngoại hình bên ngoài của nó có lẽ sẽ khác hoàn toàn với những gì mà cháu đoán, để cháu có thời gian chuẩn bị tâm lý…..”Chu Hiểu Hiểu: “......Hai người đang nói cái gì vậy? Khương Ninh Phong cũng ở đây? Chẳng lẽ anh ta ta chính là người đàn ông tên ‘Phong’ kia?”
……Chuyện này đến tột cùng là sao vậy.
Sắc mặt Dương Mẫn Thanh hoảng hốt nói: “Cháu không tin…..”
Phong, anh ấy sao có thể là Khương Ninh Phong được chứ?
Quan Chấn Nhạc: “.......” Chuyến đi lần này thật đáng giá.
Ngay cả Quan Chấn Nhạc cũng không thể đoán được chuyện này sẽ phát triển thành như vậy, đây rốt cuộc là loại duyên phận thần kì và kì lạ gì chứ?
Chu Hiểu Hiểu: “Vậy Khương Ninh Phong anh ta ở đâu vậy?”
Quan Chấn Nhạc chỉ vào góc đối diện bên kia đường: “Ở đó.”
Ông ấy vừa dứt lời, thì một người đàn ông cao lớn đẹp trai liền xuất hiện ở góc đường bên kia, người đàn ông đó nhìn ba người họ nở một nụ cười rạng rỡ, đó không phải Khương Ninh Phong thì còn ai vào đây nữa?
Sau khi Khương Ninh Phong bước ra, ánh mắt của rất nhiều cô gái trẻ trên đường đều dừng ở trên người anh, Khương Ninh Phong cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện cụ thể của ba người bọn họ, lúc này anh còn nghĩ mọi chuyện đều đúng theo kế hoạch đã bàn bạc trước đâu.
Có lẽ sau khi nghe được lời nói từ chỗ thầy Quan Dương Mẫn Thanh đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.
Vì vậy anh thoải mái bước về phía ba người bọn họ, mắt của Dương Mẫn Thanh và Chu Hiểu Hiểu chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm anh ấy.
Trong lòng Dương Mẫn Thanh như có sóng to gió lớn đang trào dâng.
Khương Ninh Phong nghiêng đầu, động tác này là động tác tỏ ra ngây thơ mà anh họ được từ đứa em út của mình, anh chớp chớp mắt.
“Chào em, anh tên là Khương Ninh Phong, lần đầu gặp mặt……”
Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ còn chưa ăn cơm trưa xong thì đã thấy hai người Quan Chấn Nhạc cùng Khương Ninh Phong quay về rồi.
Tô Hiểu Mạn thắc mắc hỏi: “Sao hai người về sớm vậy? Không phải nói còn muốn đi xem phim sao?”
Khương Ninh Phong thở dài lắc đầu cười, trông vẻ mặt thoải mái hơn một chút, anh cũng không nói gì cả, chỉ nói muốn đi chợp mắt một chút, để lại Quan Chấn Nhạc ở lại trả lời câu hỏi của hai người.
Hóa ra con gái nhà người ta sau khi nhìn thấy anh, bị dọa sợ vội vàng kéo bạn mình bỏ chạy mất.
Tô Hiểu Mạn: “…… Anh ấy không đuổi theo?”
Tạ Minh Đồ: “……”
Quan Chấn Nhạc: “Anh cả mấy đứa nói bỏ đi.”
“Làm gì đến mức đó, bộ dáng của anh cả cũng không đáng sợ đến mức dọa người ta chạy mất á?”
Quan Chấn Nhạc cũng phải than thở trước sự kỳ diệu của mối duyên phận này: “Cô gái đó trước đây giống như đã từng thích anh cả của hai đứa, nhưng cô bé đó lại không biết bạn qua thư từ của mình lại là thằng nhóc kia.”
Tô Hiểu Mạn kinh ngạc, “Duyên phận thực sự kỳ diệu như vậy sao?”
“Vậy sao cô ấy lại phải chạy?”
Quan Chấn Nhạc kể cho hai người nghe quá trình gặp mặt từ đầu đến cuối của hai người kia, Tô Hiểu Mạn sau khi nghe xong đều phải than thở rằng anh cả giống như lấy nhầm kịch bản của nam chính ngôn tình ngày xưa rồi, làm sao để khiến người khác hiểu lầm, anh ấy hành động như thế nào.
Đúng là một người lợi hại.
“Kia kết quả đâu?”
“Vậy bây giờ anh cả là đang vui hay đang không vui?”
Quan Chấn Nhạc lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, ta cũng phải đi ngủ đây, ngày hôm nay thật sự gặp được một chuyện vô cùng thú vị.”
Đã hai ba ngày trôi qua kể từ hôm Khương Ninh Phong gặp bạn qua thư của mình, Khương Ninh Phong cũng đã trở lại bộ dạng ban đầu, anh ấy dường như không bị đả kích gì cả, giống như một học sinh vừa trải qua kỳ thi cuối kỳ, lúc này đang thoải mái tự do mà huýt sáo cho gà con ăn.
Điều này khiến cho mấy người Tô Hiểu Mạn cũng không biết rốt cuộc anh ấy có từng thích cô gái họ Dương kia hay không nữa.
Lúc trước chưa gặp thì khẩn trương như vậy, bây giờ gặp rồi cả người lại tỏ ra như chưa từng có việc gì xảy ra vậy.
Tô Hiểu Mạn chạy đến hỏi Khương Ninh Phong là rốt cuộc anh ấy có từng thích bạn qua thư từ Dương Mẫn Thanh không.
Khương Ninh Phong lại thật sự nghiêm túc trả lời nói: “Có lẽ đã từng thích cô ấy.”
“Thế tại sao anh lại không đuổi theo cô ấy vậy?”
Khương Ninh Phong lắc đầu nói: “Bây giờ anh còn chưa suy nghĩ đến chuyện lập gia đình, vậy cần gì phải trì hoãn cô gái nhỏ nhà người ta chứ.”
Trước đây Khương Ninh Phong cũng không nỡ tuyệt giao với người bạn qua thư từ này của mình, nhưng bây giờ sau khi biết được người ta thật sự thích mình, người trốn tránh không gặp lại biến thành anh.
Quan Chấn Nhạc: “…… Tôi không phải.”
Sau khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hai người, cho dù Quan Chấn Nhạc là người da mặt dày đi nữa cũng không khỏi có chút tê dại da đầu.
Nhìn xem chuyện mà Khương Ninh Phong làm đều ra cái thể thống gì không biết? Anh ta để Quan Chấn Nhạc đi lên nói nói mấy câu trước, để cho cô gái nhỏ có chút chuẩn bị tâm lý, người đàn ông tên “phong” này không giống với người mà cô tưởng tượng ra.
Trong lòng Quan Chấn Nhạc lạnh lạnh nghĩ đến, như này đâu chỉ là để cô ta có chuẩn bị về tâm lý, như này đúng là khiến cho cô gái nhỏ trực tiếp nổ mạnh luôn.
Vậy mà các cô ấy lại cho rằng ông ta là Khương Ninh Phong?!
Quan Chấn Nhạc: “……” Không thể không cảm thán người đàn ông Khương Ninh Phong này thật sự rất tài tình.
Đợi chút, tên đàn ông chó má này không phải là lấy ông ta làm ván cầu sao?
Đầu tiên để cô gái nhỏ nhìn thấy là một ông già, sau đó người đẹp trai là mình mới lên sân khấu?!
Quan Chấn Nhạc vuốt râu mình, hơi khó chịu.
Cho nên ông ta tính toán kéo dài thời gian một chút mới mở miệng, khiến cho Khương Ninh Phong ở trong góc sốt ruột thêm một lúc đi.
Nhịp tim của Dương Mẫn Thanh đập nhanh liên hồi, cô lấy lại tinh thần, nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: “Phong, anh ấy không đến đây sao? Vậy nên mới để bác đến nói cho cháu biết? Anh ấy vẫn không chịu gặp mặt cháu sao?”
Chu Hiểu Hiểu: “.....” Là do cô đã đánh giá cao người đàn ông đó, hóa ra người bạn qua thư của Thanh Thanh là một kẻ vừa cặn bã vừa hèn nhát, không có một chút trách nhiệm gì cả.
“Thanh Thanh, thôi quên đi, chúng ta về đi, bạn còn không bằng nghe lời bác trai bác gái đi xem mắt với Khương Ninh Phong…..”
Trên đường đến đây, Chu Hiểu Hiểu đã nghe Dương Mẫn Thanh kể về việc sáng nay trước khi ra ngoài bố mẹ đã nói với cô ấy, cô cảm thấy đây là một cơ hội vô cùng tốt, trước đây Dương Mẫn Thanh nói không có cơ hội gặp Khương Ninh Phong, bây giờ không phải là có cơ hội rồi sao?
Đã có cơ hội gặp mặt người anh hùng vĩ đại, thì sao phải lãng phí thời gian ở trên người một kẻ hèn nhát đâu.
Quan Chấn Nhạc: “???!!!!” Khương Ninh Phong?
Cái người Khương Ninh Phong đó không phải là cái người Khương Ninh Phong mà ông biết đó chứ?
Vừa rồi ông đang muốn trả lời câu hỏi của Dương Mẫn Thanh là Phong cũng cùng ông đến đây, chỉ là thằng nhóc đó cảm thấy vẻ bề ngoài ngoài của nó có lẽ không giống như những gì mà cháu tưởng tượng thôi, muốn để cháu chuẩn bị tâm lý trước……Nhưng ai biết được lại phát hiện ra một chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Cô bé này còn đang có hẹn với một người tên Khương Ninh Phong à?
Quan Chấn Nhạc: “Hai đứa nói cái người tên Khương Ninh Phong kia là người tên Khương Ninh Phong mà bác quen đó sao?”
Chu Hiểu Hiểu: “??!!!!”
Dương Mẫn Thanh: “?!”
Hai người họ cũng bị bối rối bởi tình huống này.
Quan Chấn Nhạc: “Có phải là Khương Ninh Phong của quân khu xx không? Bây giờ thằng nhóc đó đang tĩnh dưỡng ở Bắc Kinh…..”
Dương Mẫn Thanh sửng sốt: “Bác cũng quen anh ấy sao?”
Chu Hiểu Hiểu: “....”Thế giới này không khỏi quá nhỏ đi?! Đi ra bên ngoài tất cả những người bạn gặp đều là người quen? Chẳng lẽ người đàn ông tên Phong kia cũng là người quen của Khương Ninh Phong sao?
Quan Chấn Nhạc: “Tất nhiên là quen biết rồi, hai đứa có quan hệ gì với Khương Ninh Phong thế?”
Dương Mẫn Thanh: “Không có quan hệ gì cả, chỉ là đã từng gặp mặt một lần.”
Quan Chấn Nhạc đoán mò nói: “Trước đây không phải là cháu đã từng thích Khương Ninh Phong đấy chứ?”
Chu Hiểu Hiểu lỡ miệng nói: “Sao bác lại biết?”
Lúc này Dương Mẫn Thanh chỉ muốn đưa tay bịt miệng của Chu Hiểu Hiểu lại thôi, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Hôm nay không phải cô đến để gặp Phong sao? Tại sao bọn họ lại luôn nói về chuyện của Khương Ninh Phong chứ?
Phong…… Phong?
……
Trong lòng Dương Mẫn Thanh đột nhiên hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Phong, sẽ không phải là Khương Ninh Phong đấy chứ?
Dương Mẫn Thanh lẳng lặng nhìn Quan Chấn Nhạc trước mặt mình, nghiêm túc hỏi: “Bác ơi, chẳng lẽ hôm nay bác đi cùng Khương Ninh Phong đến đây sao?”
Quan Chấn Nhạc: “Cháu thực sự là một cô gái nhỏ thông minh.”
“Như vậy bác tin rằng bác cũng không cần nói thêm gì nữa nhỉ.”
“Vừa rồi thằng nhóc đó để bác nói với cháu rằng ngoại hình bên ngoài của nó có lẽ sẽ khác hoàn toàn với những gì mà cháu đoán, để cháu có thời gian chuẩn bị tâm lý…..”Chu Hiểu Hiểu: “......Hai người đang nói cái gì vậy? Khương Ninh Phong cũng ở đây? Chẳng lẽ anh ta ta chính là người đàn ông tên ‘Phong’ kia?”
……Chuyện này đến tột cùng là sao vậy.
Sắc mặt Dương Mẫn Thanh hoảng hốt nói: “Cháu không tin…..”
Phong, anh ấy sao có thể là Khương Ninh Phong được chứ?
Quan Chấn Nhạc: “.......” Chuyến đi lần này thật đáng giá.
Ngay cả Quan Chấn Nhạc cũng không thể đoán được chuyện này sẽ phát triển thành như vậy, đây rốt cuộc là loại duyên phận thần kì và kì lạ gì chứ?
Chu Hiểu Hiểu: “Vậy Khương Ninh Phong anh ta ở đâu vậy?”
Quan Chấn Nhạc chỉ vào góc đối diện bên kia đường: “Ở đó.”
Ông ấy vừa dứt lời, thì một người đàn ông cao lớn đẹp trai liền xuất hiện ở góc đường bên kia, người đàn ông đó nhìn ba người họ nở một nụ cười rạng rỡ, đó không phải Khương Ninh Phong thì còn ai vào đây nữa?
Sau khi Khương Ninh Phong bước ra, ánh mắt của rất nhiều cô gái trẻ trên đường đều dừng ở trên người anh, Khương Ninh Phong cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện cụ thể của ba người bọn họ, lúc này anh còn nghĩ mọi chuyện đều đúng theo kế hoạch đã bàn bạc trước đâu.
Có lẽ sau khi nghe được lời nói từ chỗ thầy Quan Dương Mẫn Thanh đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.
Vì vậy anh thoải mái bước về phía ba người bọn họ, mắt của Dương Mẫn Thanh và Chu Hiểu Hiểu chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm anh ấy.
Trong lòng Dương Mẫn Thanh như có sóng to gió lớn đang trào dâng.
Khương Ninh Phong nghiêng đầu, động tác này là động tác tỏ ra ngây thơ mà anh họ được từ đứa em út của mình, anh chớp chớp mắt.
“Chào em, anh tên là Khương Ninh Phong, lần đầu gặp mặt……”
Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ còn chưa ăn cơm trưa xong thì đã thấy hai người Quan Chấn Nhạc cùng Khương Ninh Phong quay về rồi.
Tô Hiểu Mạn thắc mắc hỏi: “Sao hai người về sớm vậy? Không phải nói còn muốn đi xem phim sao?”
Khương Ninh Phong thở dài lắc đầu cười, trông vẻ mặt thoải mái hơn một chút, anh cũng không nói gì cả, chỉ nói muốn đi chợp mắt một chút, để lại Quan Chấn Nhạc ở lại trả lời câu hỏi của hai người.
Hóa ra con gái nhà người ta sau khi nhìn thấy anh, bị dọa sợ vội vàng kéo bạn mình bỏ chạy mất.
Tô Hiểu Mạn: “…… Anh ấy không đuổi theo?”
Tạ Minh Đồ: “……”
Quan Chấn Nhạc: “Anh cả mấy đứa nói bỏ đi.”
“Làm gì đến mức đó, bộ dáng của anh cả cũng không đáng sợ đến mức dọa người ta chạy mất á?”
Quan Chấn Nhạc cũng phải than thở trước sự kỳ diệu của mối duyên phận này: “Cô gái đó trước đây giống như đã từng thích anh cả của hai đứa, nhưng cô bé đó lại không biết bạn qua thư từ của mình lại là thằng nhóc kia.”
Tô Hiểu Mạn kinh ngạc, “Duyên phận thực sự kỳ diệu như vậy sao?”
“Vậy sao cô ấy lại phải chạy?”
Quan Chấn Nhạc kể cho hai người nghe quá trình gặp mặt từ đầu đến cuối của hai người kia, Tô Hiểu Mạn sau khi nghe xong đều phải than thở rằng anh cả giống như lấy nhầm kịch bản của nam chính ngôn tình ngày xưa rồi, làm sao để khiến người khác hiểu lầm, anh ấy hành động như thế nào.
Đúng là một người lợi hại.
“Kia kết quả đâu?”
“Vậy bây giờ anh cả là đang vui hay đang không vui?”
Quan Chấn Nhạc lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, ta cũng phải đi ngủ đây, ngày hôm nay thật sự gặp được một chuyện vô cùng thú vị.”
Đã hai ba ngày trôi qua kể từ hôm Khương Ninh Phong gặp bạn qua thư của mình, Khương Ninh Phong cũng đã trở lại bộ dạng ban đầu, anh ấy dường như không bị đả kích gì cả, giống như một học sinh vừa trải qua kỳ thi cuối kỳ, lúc này đang thoải mái tự do mà huýt sáo cho gà con ăn.
Điều này khiến cho mấy người Tô Hiểu Mạn cũng không biết rốt cuộc anh ấy có từng thích cô gái họ Dương kia hay không nữa.
Lúc trước chưa gặp thì khẩn trương như vậy, bây giờ gặp rồi cả người lại tỏ ra như chưa từng có việc gì xảy ra vậy.
Tô Hiểu Mạn chạy đến hỏi Khương Ninh Phong là rốt cuộc anh ấy có từng thích bạn qua thư từ Dương Mẫn Thanh không.
Khương Ninh Phong lại thật sự nghiêm túc trả lời nói: “Có lẽ đã từng thích cô ấy.”
“Thế tại sao anh lại không đuổi theo cô ấy vậy?”
Khương Ninh Phong lắc đầu nói: “Bây giờ anh còn chưa suy nghĩ đến chuyện lập gia đình, vậy cần gì phải trì hoãn cô gái nhỏ nhà người ta chứ.”
Trước đây Khương Ninh Phong cũng không nỡ tuyệt giao với người bạn qua thư từ này của mình, nhưng bây giờ sau khi biết được người ta thật sự thích mình, người trốn tránh không gặp lại biến thành anh.
Danh sách chương