Gần đây có một số đề tài, sắp dỡ bỏ lệnh cấm rồi.

“Tôi thấy nói không chừng chúng ta sẽ được diễn Hồng Lâu Mộng, Kim Lăng thập nhị thoa đó.”

“Vậy Tiểu An nhất định là Bảo Ngọc, bộ dáng mềm nộn như vậy.”

“cô thì sao, cô chính là Vương Hi Phượng.”

“Vậy ai diễn Lâm Đại Ngọc chứ?”

“Chị Hiểu Mạn.”

Tô Hiểu Mạn cười: “Sao tôi thích hợp vai đó được? Có Lâm Đại Ngọc nào khỏe mạnh như tôi ư?”

“Gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô thích hợp, vẽ mi cho cô tinh tế chút, cằm thì trong gầy đói một chút, học tôi này, nhíu mi, đúng là như thế.”

“Chị ấy nên diễn vai Bảo Thoa.”



“Đâu chỉ là Hồng Lâu Mộng thôi đâu, chúng ta cũng có thể diễn cả Tây Du Ký, các người xem xem, không cần sầu vụ mấy nữ yêu tinh.”

“Chậc, cô nói chuyện kiểu gì vậy? Cô mới là nữ yêu tinh, cả nhà cô mới là nữ yêu tinh, muốn diễn Tây DU Ký, vậy cũng phải là đại náo thiên cung, chúng ta đều là tiên tử tiên nữ.”

“Cái gì mà Thường Nga tiên tử, Vương Mẫu nương nương gì đó ấy…”

“Nhưng mà thiếu khỉ.”

“Ôn Bạch Thụ diễn đi.”

“Nói chứ chúng ta diễn Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài cũng không tồi đâu.”



Một đám các cô gái ngồi uống trà nói chuyện phiếm cùng với nhau, tư duy của mọi người bay xa cực kì, ý tưởng của cả đám như bị ngựa kéo chạy đi, cũng vô cùng chờ mong đối với tương lai, các cô diễn mấy bản mẫu hình thức đã chán ngấy rồi, chờ mong có một chút thứ gì đó mới mẻ.

Sau khi Hứa Ngôn AN nói một lát thì đứng lên đi ra ngoài, hôm nay cậu ta đi theo mọi người tới đây, trừ bỏ đi cùng nhóm nữ diễn viên tới để thăm Tô Hiểu Mạn, còn nghe nói ở đây có một vị thầy thuốc nổi danh họ Cốc.

Mới đây không lâu trị hết chứng đau đầu cho người ta.

Trong nhà Hứa Ngôn AN có bà mẹ già, có bệnh đau đầu rất nhiều năm, tìm thầy hỏi thuốc khắp mọi nơi, cũng không có biện pháp trị dứt điểm, nhìn mẹ mình đau đớn cả ngày, người làm con như cậu không thể nào an tâm được, sở dĩ cậu tới thủ đô, cũng là vì có thể tìm được thần y ở đây để chữa bệnh cho mẹ mình.

Hứa Ngôn An nói bệnh trạng của mẹ mình cho Quan Chấn Nhạc nghe, sau đó Quan Chấn Nhạc không nói gì, chỉ bảo cậu dẫn mẹ mình tới đây, để ông xem tận mắt xem sao/

“Được, vậy tôi chuẩn bị đi đón mẹ mình tới thủ đô.” Lúc này Hứa Ngôn An đã thu xếp mọi chuyện ở Bắc Kinh cũng khá ổn thỏa rồi, mẹ mình tới đây chữa bệnh cũng không có gì không thỏa đáng, nếu mà thầy thuốc Cốc không trị được thì còn có thể tìm một ông thầy khác.

*

Đầy tháng các con, điều Tô Hiểu Mạn sầu nhất đó là đặt tên cho con.

Cho tới bây giờ hai đứa con cũng vẫn chưa có tên, bao gồm cả cha mẹ và ông bà nội của bọn họ đều vắt hết óc, dở hết từ điển, cũng không quyết định được tên của hai đứa trẻ.

Ông nội Khương: “Gọi là Thính Nam, Thính Bắc đi, nhũ danh là Tiểu Nam Tiểu Bắc.”

Bà nội Khương không hài lòng: “Tên này nghe đơn giản quá, tôi cảm thấy vẫn là lấy tên Tư Uẩn và Tư Khanh là tốt nhất.”

Ông nội Khương: “Bà không cảm thấy mấy chữ này nhiều nét quá khó viết hay sao?”

Trước kia ông nội Khương rất ghét bỏ vì tên của mình quá nhiều nét, hy vọng càng đơn giản càng tốt, Tiểu Nam, Tiểu Bắc cũng tốt mà.

Mà bà nội Khương thì cảm thấy trước kia cha mẹ đặt tên cho mình không đủ văn nhã xinh đẹp, hai đứa chắt nội này nhất định phải đặt tên văn nhã và thanh tú.

Ông bà nội Khương tranh cãi nửa ngày cuối cùng nói: “: “Con là của Tiểu Đồ và Mạn Mạn, để cho chúng nó tự lấy đi.”

Hiện tại cái nan đề đặt tên con trẻ dừng ở trên tay hai người làm cha mẹ bọn họ.

Người mẹ như Tô Hiểu Mạn lại còn bị chứng khó lựa chọn, nếu mà không khó khăn, thì sao có thể tới tận đầy tháng của các con cũng chưa thể tìm được cái tên vừa lòng cho hai đứa nhóc.

Cô giương mắt nhìn Tạ Minh Đồ: “Cha chúng nó?! Mau đặt tên cho các con đi!”

Tạ Minh Đồ đã bị cái chứng khó lựa chọn của cô làm cho sợ, tên của con gái con trai anh không dám đặt, chỉ giúp lấy nhũ danh, anh cho một cái kiến nghị: “Con trai gọi là Đại Phúc, con gái tên Tiểu Hỉ.”Tô Hiểu Mạn: “Đại Phúc và Tiểu Hỉ, em hoài nghi là anh tới để phá rối đó.”

Nghe như quản gia của gia đình giàu có và tiểu nha hoàn vậy.

Tạ Minh Đồ: “Vậy Phúc Thọ với Hỉ Xuân.”

Tô Hiểu Mạn: “Cứu mạng, em đang nghi ngờ anh đang nghiêm túc chọc em cười, nếu anh mà dám lấy tên này cho con mình thật, ông bà nội sẽ không buông tha cho anh đâu.”

Ông nội Khương ở bên ngoài tiếp lời: “Sao rồi? Hai vợ chồng đã nghĩ ra tên cho con chưa?”

Tô Hiểu Mạn cáo trạng với ông nội: “Tiểu Đồ anh ấy muốn đặt tên cho con là Phúc Thọ với Hỉ Xuân.”

Ông nội Khương xuy nghĩ: “Tên này nghe vẫn rất được đấy chứ?”

Bà nội Khương ở bên ngoài tiếp lời họ: “Bà cũng cảm thấy không tồi, tên con cứ để cha nó lấy.”

“Đại tục tức phong nhã.”

Tô Hiểu Mạn: “!!!” Mệt các người còn biết đại tục tức phong nhã!

Tô Hiểu Mạn xoay người nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, tức giận nửa ngày cuối cùng vỗ bàn một cái: “Cháu quyết định gọi là Tạ Nghiên và Tạ Dao, anh trai là Tiểu Thạch Đầu, em gái là Dao Dao.”

Ba người ông bà nội Khương và Tạ Minh Đồ đều thở phào nhẹ nhõm, chuyện này cuối cùng cũng quyết định.

Mới một tháng như vậy mà bọn họ đã lật nát từ điển, lật nát mấy quyển Kinh thi, 300 bài thơ đường, Đống từ…. vô luận là văn nhã, hay là tục khí đều tìm hết một lượt.

Những từ văn nhã một chút như Thải Vi Nhược Hi Tử Khang Tử Kiện, Tô Hiểu Mạn cảm thấy phải nghiền ngẫm từng từ một, nghe giống như thể là xuyên từ cổ đại tới, cô cảm thấy không khỏe, mà tên phù hợp với thời này như Tú Tú Thúy Thúy Quyên Quyên Cường Quân Dũng Quân thì cô cảm thấy chúng quá mức đại chúng, tươi mát thoát tục như Nam Sương Hàm Linh Cảnh Hành Kỷ Cương thì cô lại cảm thấy có ngụ ý không được tốt lắm.



Cuối cùng Tô Hiểu Mạn vẫn quyết định đặt cho con cái tên một chữ, dù sao thì về sau không thể đặt tên một chữ được, thừa dịp hiện tại vẫn còn có thể dùng, thì đặt cho bọn nhỏ cái tên một chữ thôi.

Tên càng đơn giản càng tốt.

Tạ Nghiên và Tạ Dao.

Đơn giản lại dễ viết.

Ông nội Khương ho khan một tiếng, ông cảm thấy tương lai bọn nhỏ không nhất định cảm thấy mấy cái tên này dễ viết.

Bà nội Khương thì cảm thấy tên này vẫn ổn.

Người làm cha là Tạ Minh Đồ thì trực tiếp lên tiếng; “Ngoan, Tiểu Dao Dao.”

Nhóc con trong ngực anh rất nể tình mà mỉm cười.

“Vậy thì quyết định như vậy đi.”

Mà ngày hai đứa nhỏ đầy tháng Tạ Nhã Tri và Khương Lập Dân cũng tới đây một chuyến, mang cho hai đứa nhỏ cái khóa vàng và vòng tay vàng.

“Nghiên Nghiên và Dao Dao? Thật đúng là hai đứa nhỏ đáng yêu.”

“Chúng tôi là ông bà nội…”



Hiện giờ Khương Yến Đường ở cơ sở quân khu cũng biết hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn sinh được một đôi song sinh.

Hắn ta thở dài một hơi, cũng không quan tâm tới chuyện này nữa, công tác ở cơ sở rất mệt, hắn không muốn bận tâm quá nhiều thứ.

Khương Yến Đường chỉ cảm khái thời gian trôi đi quá nhanh, không nghĩ tới giờ hai vợ chồng bọn họ đã có con luôn rồi.

“Tôi chán ghét cuộc sống sinh hoạt ở quân khu như vậy.”

Trải qua hơn một năm sinh sống, Khương Yến Đường tin rằng nơi này không phù hợp với hắn, nhưng hắn lại không biết đến tột cùng mình nên đi nơi nào, cả người lâm vào một trận mê mang.

Trương Lị Lị cố chấp mà gửi cho hắn vài phong thư, sau khi Khương Yến Đừơng nhận được những phong thư này hắn cũng không mở ra xem đơn giản là vì hắn không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra ở thôn Kiều Tâm.

Sống trông một cuộc sống bận rộn, mới có thể tạm thời quên đi.

Lúc này biết được chuyện của hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn hắn mới nhớ tới thư của TLL, trong lòng hắn cảm khái ngàn vạn, đủ loại chuyện xưa quay cuồng ở trong lòng, cuối cùng hắn có dũng khí mở những phong thư này ra.

Ở những bức thư ban đầu Trương Lị Lị nói rất nhiều lời hỏi han và quan tâm hắn, sau lại thấy hắn không có hồi đáp, trong thư lại nhiều vài phần trách cứ và oán hận, mà ở trong phong thư cuối cùng, Trương Lị Lị nói về sau cô ta sẽ không gửi thư nữa, nhưng cô ta cũng có nói là có khả năng mấy năm sau sẽ khôi phục thi đại học, cổ vũ Khương Yến Đường nỗ lực ôn tập, về sau thi đậu một trường đại học tốt.

…. Khôi phục thi đại học? Nhịp tim Khương Yến Đường đập chậm một phách, có khả năng hay không?

Nhưng trong lòng hắn lại có mong đợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện