Nhưng mà chị còn không có bắt đầu hành động, lại nghe thấy được tiếng gõ cửa, Khương Cẩn Vũ ném cây chổi đính đầy tuyết xuống, chạy tới mở cửa.

Ngoài cửa là Hứa Ngôn An toàn thân bọc đến kín mít, Hứa Ngôn An tới tìm Quan Chấn Nhạc nói lời cảm ơn, mẹ cậu được Quan Chấn Nhạc trị liệu một thời gian, chứng đau đầu đã giảm bớt rất nhiều, hôm nay mẹ cậu nhờ cậu mang tới ít bánh dày đường tới cho thầy thuốc Quan, biểu hiện tâm ý.

Ai biết hôm nay gõ cửa, cửa vừa mở lại nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.

“Anh” nhìn trên cao xuống nhìn mà nhìn cậu, ánh mắt mang theo chút nói không nên lời, đôi mắt tàn nhẫn y như sói, Hứa Ngôn An có chút khiếp đảm mà rụt cổ, cằm chui vào khăn quàng cổ.

Khương Cẩn Vũ cho rằng cậu đi nhầm nhà, “Cô tìm thầy Cốc nào cơ? Nơi này không có thầy thuốc Cốc chỉ có thầy Khương mà thôi?”

“Có phải là cô đi nhầm nhà hay không?”

Tứ hợp viện trong ngõ nhỏ này đều y hệt như nhau, hơn nữa giờ trời mới đỏ tuyết, khắp nới trắng xóa, nhận nhầm nhà cũng là điều dễ hiểu.

Vừa nghe cô nói như vậy, Hứa Ngôn An vốn dĩ thẹn thùng bỗng hai má đỏ bừng, hóa ra cậu mới gõ nhầm cửa, làm náo loạn tới nhà người ta.

“A, xin lỗi nhiều lắm, tôi đi nhầm.” Mặt Hứa Ngôn An đỏ tới mang tai, xoay người rời đi.

Khương Cẩn Vũ nhìn theo hướng cậu rời đi.

Trong lòng chị thầm nghĩ, con gái bên này cũng quá đáng yêu rồi, cô gái vừa rồi trắng trắng nộn nộn, như con thỏ con vậy, mặt mà đỏ lên lại càng đáng yêu hơn nữa, còn có đôi mắt to ngập nước, e lệ ngượng ngùng.

Khiến người ta muốn bắt nạt cô.

Khương Cẩn Vũ cúi đầu mắng thầm vài tiếng, nghĩ thầm không biết tiểu khả ái này sau này sẽ để tên đàn ông thối nào được tiện nghi.

Nhiều năm rồi cô sống bên nhau với đám đàn ông thối, biết thói hư tật xấu của bọn họ, thích bắt nạt con gái…

Đúng là khiến người ta tức giận!

Vừa xay người, đã thấy Tạ Minh Đồ nhẹ như quỷ mị xuất hiện ở phía sau lưng chị, trong lòng Khương Cẩn Vũ đột nhiên cả kinh, thầm mắng ý thức cảnh giác của mình kém quá, người đã tới tận trước mặt mà chị không thấy được.

“Chị ba, em vừa mới nghe thấy tiếng Hứa Ngôn AN, cậu ấy tới tìm thầy em, giờ thầy em không có ở nhà, để lại cho mẹ cậu ấy mấy gói thuốc, cách sử dụng viết ở trên giấy, đợi chút nữa cậu ta tới thì chị đưa cho cậu ta giúp em với.”

Tạ Minh Đồ nghe được cuộc đối thoại của hai người rất rõ ràng, đợi chút nữa Hứa Ngôn AN ý thức được mình không đi nhầm nhà, cậu ta sẽ quay lại.

Chẳng qua Tạ Minh Đồ muốn trở về với vợ và hai con, không muốn ở bên ngoài chờ cậu ta.

“Được.”

Khương Cẩn Vũ nhớ tới tiểu khả ái vừa rồi bị chị tiễn đi, hóa ra tìm đúng nơi rồi? Mà chính mình lại cho rằng cô ấy đi nhầm nhà…

Trong lòng bỗng nảy lên chủ chột dạ.

Khương Cẩn Vũ hiếu kì nói: “Em trai, Hứa Ngôn AN này là ai vậy?” Tên này có hơi nam tính hóa chút.

Tạ Minh Đồ nhàn nhạt nói: “Cậu ta là nam diễn viên mới tới đoàn của Tiểu Mạn không bao lâu.”

Không trách Tạ Minh Đồ phải cường điệu từ nam diễn viên một lần, anh sợ khiến người khác hiểu lầm, trong khoảng thời gian này Hứa Ngôn An thường xuyên tới đây, những cô thím ở viện cách vách còn nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, còn muốn giới thiệu nam.

Khiến cho người hay thẹn thùng như Hứa Ngôn An cực kì xấu hổ.

Khương Cẩn Vũ gật gật đầu, hóa ra là diễn viên múa, trách không được xinh đẹp như vậy, từ từ…. đó là nam sao??!!

Sau khi Tạ Minh Đồ nói xong thì xoay người đi vào, chỉ còn một mình Khương Cẩn Vũ hốt hoảng đứng tại chỗ, chị cười, trước kia chị luôn cười nhạo những người khác không phân sống mái, hiểu lầm cô thành đàn ông.

Mà lúc này, chị lại nhầm giới tính của người khác?”

Thật thú vị.

Khương Cẩn Vũ chống cằm như suy tư gì đó.

Không bao lâu sau quả nhiên Hứa Ngôn AN quay lại gõ cửa thêm lần nữa, kết quả khi cửa mở ra vẫn là người có khí chất hung hãn kia.

Hứa Ngôn AN: “...”

Khương Cẩn Vũ cười lễ phép với cậu, kéo người vào nói: “Đây là nhà em trai tôi, mới vừa lầm chút xíu, thầy thuốc cậu hỏi hôm nay không ở nhà, nhưng em trai tôi nói ông ấy để lại cho mẹ cậu mấy gói thuốc, tới đây, đi lấy với tôi."

Sau khi biết Hứa Ngôn AN là đàn ông, Khương Cẩn Vũ ở chung với cậu tự nhiên hơn nhiều, ngày thường chị hay hỗn cùng với một đám đàn ông, nếu đây là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, chị còn không dám nhiệt tình như vậy.

Khương Cẩn Vũ ôm lấy bờ vai cậu như anh em tốt, kéo người về trong phòng.

Hứa Ngôn AN vô cùng khẩn trương, cậu muốn đẩy ra cánh tay ôm vai mình của Khương Cẩn Vũ, nhưng người này còn cao hơn cậu tới vài cm, cường tráng như con trâu, đen tuyền, nhung ngũ quan lại rất đẹp.

Cậu rất hâm mộ diện mạo của người đàn ông trước mắt này.

Nhưng cậu ghét bỏ động tác của “anh”, Hứa Ngôn AN làm giọng mình thô hơn: “Anh em, anh phải biết rằng tôi là một người đàn ông,”

Quá nhiều người hiểu lầm cậu ta thành nữ, Hứa Ngôn AN cảm thấy cực kì phiền.

Khương Cẩn Vũ: “Biết mà, người anh em, vừa nhìn là biết cậu là nam, chúng ta là anh em tốt mà, sao tôi có thể nhận sai giới tính của cậu được?”

Khương Cẩn Vũ nâng cằm cậu lên, “Cậu nhìn xem hầu kết của cậu chẳng phải rõ ràng như vậy sao?”

Nghe Khương Cẩn Vũ nói như vậy, Hứa Ngôn AN đột nhiên có thêm không ít hảo cảm với chị, ít nhất người này không nhận sai giới tính của cậu.

Hứa Ngôn AN cười thẹn thùng, bắt đầu không quen thuộc lắm mà khen thương nghiệp lẫn nhau: “Người anh em này, hầu kết của anh cũng rất rõ ràng.”

Kì thật cậu không dám liếc loạn, mới ngắm một chút đã thu hồi tầm mắt, không thấy gì cả, nhưng cậu cũng không ngại nói như vậy.

Đây là trí tuệ sinh sống của Hứa Ngôn AN.

Khương Cẩn Vũ: “...” Cậu mới có hầu kết.

“Đây là chút lễ vật nhỏ mẹ tôi chuẩn bị cho thầy Cốc…”

“Đây là gói thuốc mà thầy Cốc chuẩn bị cho mẹ cậu, để xem dùng như thế nào, ngâm thuốc tắm…”

….

Hai người trao đổi đồ vật.

“Người anh em, đây là lần đầu tiên tôi tới thủ đô, không bằng cậu dẫn tôi ra bên ngoài chơi đi?” Khương Cẩn Vũ kề vai sát cánh với cậu.

Hứa Ngôn AN cảm thấy anh trai luôn xem cậu là anh em này vô cùng thân thiết, hảo cảm với anh tăng gấp bội, nhất thời đồng ý: “Được thôi, nhưng mà tôi cũng mới chỉ tới đây mấy ngày, cũng không quen thuộc lắm.”

“Không có gì, cậu chọn mấy chỗ cậu quen thuộc rồi dẫn tôi đi chơi.”

“Trời lạnh như này, có gì ăn ngon nhỉ?”

“Thịt dê nướng?”

“Đi thôi, anh em, hôm nay mời cậu ăn cơm.”



cảnh tượng hai người kề vai sát cánh một mảnh ấm áp đi ra ngoài, đám người Tô Hiểu Mạn còn không biết, còn tưởng rằng chị ba chơi tuyết ở trong sân, bên ngoài trời quá lạnh, Tô Hiểu Mạn chịu không nổi giá rét, Quan Chấn Nhạc bảo cô đừng đi ra ngoài hứng gió,

nhưng thật ra Tạ Minh Đồ biết chị ba đi theo Hứa Ngôn An đi ra ngoài, còn tưởng rằng hai người bọn họ là anh em tốt thật, nhất kiến như cố.

Khương Cẩn Vũ và Hứa Ngôn An cùng đi ăn thịt dê nướng, nồi đồng được mang lên, còn kêu một bình rượu nhỏ, Hứa Ngôn An thấy rất là mới mẻ với bầu không khí lúc này, đây là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài liên hoan với anh em tốt.

Rốt cuộc…… Ngày thường ở trong đoàn ca vũ, chỉ có nhóm chị em tốt chia sẻ đồ ăn vặt với cậu.

bên trong Nóng hôi hổi, Hứa Ngôn An cười, cậu nhìn Khương Cẩn Vũ đối diện, sắc mặt có điểm hồng, trong lòng Hứa Ngôn An ngượng ngùng, nghĩ hai người bọn họ đều đã là anh em tốt, nhưng cậu tựa hồ không biết tên họ của người anh em tốt này.

anh em tốt cũng không có chủ động nói.

Nếu để chính cậu mở miệng hỏi, Hứa Ngôn An vô cùng ngượng ngùng, còn phải làm xây dựng tâm lý mới được.

Hứa Ngôn An ngồi ở chỗ này khẩn trương vô cùng, mà Khương Cẩn Vũ Thích ứng trong mọi tình cảnh như thể là vui sướng khi về tới quê quán, chị là người hòa đồng cực kì, lập tức cùng bàn bên cạnh và người phục vụ hàn huyên với nhau.

“Từ phía nam tới à?”

“Nghe khẩu âm llà biết không phải người địa phương.”

“Ai trời ơi, vẫn là mấy cô gái ở phía nam này xinh đẹp……”

Khương Cẩn Vũ: “Anh nói đúng, vẫn là mấy cô gái phía nam như tôi xinh đẹp.”

Người nọ nói: “Cậu mang cô gái của mình tới ăn thịt dê tiệm của tôi, vậy xem như cậu tới đúng địa phương.”

Khương Cẩn Vũ cầm khối điểm tâm bỏ vào miệng nhai: “……”

Tôi dẫn theo cô gái của tôi? —— lời này nghe có chút tức nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện