Tạ Minh Đồ: “……?”

“Có phải anh hai uống lộn thuốc hay không?”

Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu: “Chắc anh ấy xem nhà chúng ta là nhà mai mối.”

Lại nói tiếp cũng thật là trùng hợp, quá trình anh cả và chị ba tìm được đối tượng đúng là bi kịch hóa, nếu là triển khai được, thì có thể viết cho bọn họ hai cuốn tiểu thuyết, cái gì trời xui đất khiến trời đất tạo nên anh em bổ xung cho nhau bọn họ đều có.

“Thật là hai đôi hoan hỉ oan gia.”

Nhớ rõ trước kia Triệu Thanh Thanh còn hỏi có thể viết chuyện xưa của cô và Tạ Minh Đồ thành tiểu thuyết hay không, hiện tại Tô Hiểu Mạn cảm thấy, chuyện xưa của anh cả và chị ba, cũng thích hợp viết thành tiểu thuyết, tình tiết này người bình thường đều tưởng tượng không ra.

Thời gian đã tới mùa hè năm 1977 rồi, Tô Hiểu Mạn mặc cho hai bé con mấy cái yếm chính tay cô may ra, hai đứa nhóc con cứ thế ngồi trên giường đất hì hì ngây ngô cười.

Bọn chúng là bảo bối trong lòng ông bà nội Khương và thầy Quan, đặc biệt làm cho người ta thích.

Đặc biệt là cô bé Dao Dao, trời sinh thích cười, ai ôm bé đều cười, còn thích dính mẹ.

Tô Hiểu Mạn phỏng đoán về sau bé sẽ là áo bông nhỏ làm ấm lòng mẹ.

ông nội Khương: “ Chị ba của Tiểu Đồ khi còn nhỏ cũng như vậy, cùng Tiểu Dao Dao của ông giống.”

Bà nội Khương: “Là rất giống cô của nó……”

Tô Hiểu Mạn: “…… Có sao?”

“Đúng vậy, chị ba nó khi còn nhỏ cũng vừa trắng vừa mềm như vậy, thích cười, đáng yêu vô cùng.”

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, như vậy áo bông nhỏ của mẹ sẽ là áo khoác quân nhân? Áo khoác có lẽ sẽ càng ấm áp hơn.

“Dao Dao à, con là áo bông nhỏ của mẹ, hay là áo khoác quân phục của mẹ đây?”

Tiểu Dao Dao còn sẽ không nói, chỉ biết túm mụ mụ tay, chảy nước miếng vui vẻ mà cười.

“Có lẽ ngươi trưởng thành sẽ giống ngươi ba ba đâu, đều nói nữ nhi lớn lên giống ba ba.”

Trong nhà Tiểu Thạch Đầu, lại rất bá đạo, trước nay nó ngủ đều nằm hình chữ X mà ngủ, một người muốn chiếm địa bàn lớn, tính tình bá đạo có thể thấy được từ nhỏ, lượng sữa ăn cũng lớn.

Không cần phải nói, mỗi ngày ăn nhiều cực kì, so với em gái nó có thể ăn nhiều gấp đôi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, thế cho nên lúc mặc yếm đỏ vào cho thằng bé, có vẻ thập phần mềm nộ, hấp dẫn Tô Hiểu Mạn khiến cứ rảnh rỗi là cô lại muốn nhéo một chút.

Lúc này tiểu gia hỏa này sẽ xoa xoa mông nhỏ chính mình, dùng một đoi mắt nhỏ đầy ủy khuất nhìn về phía mẹ mình “Y…… A a?!”

Nhéo mông người ta, mẹ thật là quá đáng……

Bá đạo là thật bá đạo, kỹ thuật giả đáng thương cũng là loại thượng thừa.

Tô Hiểu Mạn cười hôn lên gương mặt nhỏ của nó, Tiểu Thạch Đầu cũng rất dễ dỗ, sau khi bị hôn thì vui vui vẻ vẻ gây sự chú ý của mẹ, trong miệng “Ê ê a a” không yên chút nào, cẳng chân nho nhỏ còn đập hai cái, bò tới bò đi ở trong lòng ngực Tô Hiểu Mạn.

Tiểu Dao Dao Bên cạnh nghe thấy tiếng kêu đắc ý của anh trai, quả nhiên cũng muốn tới tìm mẹ.

Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng nhau ở trên giường tre trông trừng hai tiểu gia hỏa, bọn chúng đã biết bò, Dao Dao còn tốt, bò chậm mà chắc, mà thằng nhóc này thì không như vậy, mà giống hệt như Tiểu Thạch Đầu điên cuồng.

Hay dùng Tốc độ cao nhất để bò nên nhanh lắm.

“ đồng chí Tiểu Đồ, có cảm thấy con trai con gái chúng ta lúc bò trông như hai con sâu lông hay không?”

Tạ Minh Đồ: “……” Có người nào nói con mình như vậy sao? Chờ tới khi Tạ Minh Đồ nghỉ hè, Tạ Minh Đồ một mình trở về thôn Kiều Tâm một chuyến, đón Liễu Thục Phượng Tô Quốc Đống tới xem cháu ngoại bọn họ, thuận tiện ở lại thủ đô chơi một tuần.

“Trông hai đứa nhỏ đáng yêu thật đấy, được nuôi đến trắng trắng mềm mềm.” Cuối cùng thì Liễu Thục Phượng cũng được bế cháu ngoại trai và cháu ngoại gái mà bà mong nhớ bấy lâu nay.

Bây giờ bà đã được xem như là con cháu đầy đàn.

Hoàn cảnh trong thôn bọn họ cũng càng ngày càng tốt hơn, năm trước số tiền mà mỗi nhà được chia cũng được khoảng hơn một ngàn, cuộc sống của các gia đình đã giàu có hơn trông thấy. Đội sản xuất thô Kiều Tâm cũng có tiền, năm nay còn mua không ít máy móc nông nghiệp và phân hóa học.

Trong đội có tiền nên Liễu Triệu Cường mạnh tay chi tiền ra để mua phân hóa học, đồng ruộng trong đội được bón đầy đủ phân hóa học nên sản lượng lương thực tăng vù vù, quả thực giống như là nằm mơ vậy.

“Hiểu Mạn, con chưa thấy được lúc lương thực trổ bông thôi, có vô cùng nhiều lương thực luôn. Mọi người đều vui lắm, trong tâm ngứa ngáy không nhịn nổi. Lại đợi thêm một đoạn thời gian nữa là mỗi gia đình đều được no đủ rồi, không phải sống trong những ngày tháng đói nghèo nữa. Lại chờ tới lúc thu hoạch lương thực thì tất cả đều là gạo trắng bóng đó……”

“Trước đây mẹ cũng biết nếu chăm chỉ bón phân thì chắc chắn sản lượng sẽ cao, nhưng mẹ cũng không biết là dùng loại phân bón dinh dưỡng mà quốc gia mới nghiên cứu ra thì sản lượng lại có thể cao hơn nhiều đến như vậy……”

“Đủ nước, đủ dinh dưỡng, sản lượng gì cũng đều cao lên hết.”

……

Tô Hiểu Mạn cười cười nghe mẹ mình nói về những chuyện trong thôn, nghĩ thầm đây cũng coi như là một loại hiệu ứng Matthew. Nếu khởi điểm và quá trình tốt thì kết quả cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Trước kia không có tiền nên cái gì cũng e ngại, tiếc không dùng phân bón, cũng không dám dùng loại phân mới nên cuối cùng sản lượng lương thực không cao, thu nhập của các hộ gia đình đều thấp, dẫn đến tất cả mọi người đều không tích cực làm việc. Bây giờ cuộc sống đã khấm khá hơn, chăm chỉ bón phân tưới nước, bỏ rất nhiều công sức lên đồng ruộng nên sản lượng lương thực cũng theo đó mà tăng lên, cuối năm các nhà được chia nhiều tiền dẫn đến mọi người đều tích cực làm việc hơn nữa.

“Bây giờ mấy cô gái trong đội sản xuất xung quanh đều muốn gả tới trong thôn hết.” Liễu Thục Phượng vừa nói vừa cầm trống bỏi trêu đùa cháu gái nhỏ Dao Dao.

Tên nhóc Tiểu Thạch Đầu thì đang bò tới bò lui xung quanh mẹ mình, cánh tay nhỏ và cẳng chân nhỏ đều vô cùng hoạt bát. Tô Hiểu Mạn muốn ngăn cũng không ngăn được, chỉ đành ngồi bên cạnh trông coi kẻo cậu nhóc lại va chạm vào đâu đó.

Đúng là một cục đá nghịch ngợm mà.

*Cục đá nghịch ngợm: tên của Tiểu Thạch Đầu có nghĩa là cục đá nhỏ.

“Anh ba con đâu rồi ạ?”

Bây giờ anh cả anh hai đều đã kết hôn hết, chỉ còn lại có anh ba là vẫn chưa có động tĩnh gì.

Liễu Thục Phượng lắc đầu, “Mẹ đã để anh ba con gặp không ít các cô gái, vậy mà một người nó cũng không vừa ý, không biết là thích cái dạng gì nữa. Anh con nói là nó nói muốn tự mình tìm đối tượng.”

Tô Hiểu Mạn bèn khuyên nhủ để Liễu Thục Phượng yên tâm: “Anh ba là người có chính kiến, có khi sau này anh ấy sẽ dẫn về cho mẹ một người con dâu lợi hại nữa ấy chứ.”

Chờ thêm một hai năm nữa thì kinh tế sẽ được buông lỏng, với tính cách như vậy của anh ba nhà họ Tô thì nhất định là sẽ muốn thử đi ra ngoài xông pha một lần, vậy nên bây giờ anh mới chưa muốn lập gia đình.

Liễu Thục Phượng xua tay, “Mẹ chẳng cần cái gì mà con dâu lợi hại đâu, dẫn một cô gái dịu dàng về cho mẹ là được rồi.”

“Chỉ riêng vợ lão nhị thôi cũng đã lợi hại lắm rồi.”

“Tính tình của mấy cô gái trong thành khó chiều lắm.”

Anh hai nhà họ Tô cưới một cô gái cũng là công nhân viên chức ở nhà máy, ba mẹ của người chị dâu này cũng là người trong huyện, có đơn vị nên không xem trọng nhà bọn họ chút nào. Sau khi gia đình họ họ tới thôn nhà cô thăm hỏi một chuyến, đương nhiên là nơi này không tốt mà nơi đó cũng không hài lòng.

“Tùy nó vậy, chỉ cần cuộc sống của hai vợ chồng nó tốt đẹp là được rồi.”

“Đợi tới lúc hai vợ chồng nó có con cái thì người làm mẹ như mẹ cũng thấy yên tâm rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện