Giờ thì hay rồi, mèo Tam Hoa trong nhà cống nộp chuột cho đồng chí Tiểu Thạch Đầu, còn đồng chí nhỏ Tạ Nghiên nhà bọn họ thì lại cống nộp lên cho Tô Hiểu Mạn: “Mẹ ơi!! Mẹ nhìn xem con bắt được cái gì này?! Con tặng cho mẹ đấy……”
Tô Hiểu Mạn: “……%%¥……*¥%……”
Vị Tiểu Thạch Đầu này nhà cô cầm theo con chuột mà nhào vào lòng ngực Tô Hiểu Mạn.
Đây vốn dĩ là một cảnh khiến người ta cực kỳ cảm động, thế nhưng trong nháy mắy kia thì đồng chí Tô Hiểu Mạn cực kỳ không muốn thừa nhận thằng nhóc này là con mình.
Tuy bạn nhỏ Tạ Nghiên có thể chất khoẻ mạnh trời sinh, độ nhanh nhẹn cũng cực cao, thế nhưng rốt cuộc cậu nhóc vẫn chỉ là một bạn nhỏ ba bốn tuổi mà thôi. Bởi vì quá vui sướng khi bắt được chuột nên khi đang đi về phía trước thì té ngã "bẹp" một tiếng, con chuột nhỏ trong tay theo đó mà văng ra ngoài.
Tô Hiểu Mạn chỉ có thể trơ mắt nhìn tên nhãi con nghịch ngợm nhà mình ngã xuống đất, còn con chuột trong tay thằng bé thì văng vào trong lòng ngực cô. Cô sợ hãi thét lên một tiếng rồi hất con chuột ra xa, đang định chạy tới nâng tên nhãi con kia dậy.
Ai biết tốc độ của đồng chí Tiểu Thạch Đầu này lại cực kỳ nhanh nhẹn, đã tự mình nhúc nhích người bò dậy được rồi. Con chuột bị hất văng hai lần rơi xuống đất, cuối cùng cũng thoát khỏi hai con người kia, nó đang muốn xoay người chạy về hướng góc tường thì lại bị nhãi con đáng sợ kia tóm lấy đuôi.
Con chuột nhỏ bị tóm kêu “chít chít” mà giãy giụa vài cái, nhưng cho dù có giãy giụa thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể cứng đờ mà nằm yên giả chết.
Cuộc sống của chuột gian nan quá mà.
Nó cực kỳ cực kỳ hối hận, đáng lẽ ra nó không nên chạy vào căn nhà này mới đúng.
“Mẹ, mẹ xem đi, con bắt được chuột nè mẹ.” Đồng chí nhỏ Tạ Nghiên cực kỳ vui vẻ, cánh tay nhỏ ngắn cũn cầm con vật nhỏ xám xịt mà lắc lắc.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Lúc này Tô Hiểu Mạn chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ cánh tay nhỏ không đáng tin này của cậu nhóc sẽ lại vung vẩy rồi quăng con chuột ra ngoài lần nữa.
Cô thực sự rất muốn quăng cả chuột và tên nhãi con này ra ngoài luôn.
Đúng là tai họa mà!
“Mẹ ơi mẹ, tối nay con muốn ăn thịt kho tàu ạ.” Tạ Nghiên cực kỳ chờ mong mà nhìn cô.
Tô Hiểu Mạn lạnh nhạt lắc đầu: “Không có thịt kho tàu đâu.”
Không cho con một trận đòn là mẹ đã lương thiện lắm rồi đấy.
“Nhưng mấy lần Tam Hoa bắt được chuột thì mẹ đều khen thưởng mà, còn cho nó ăn cá khô nhỏ nữa…… Còn con thì sao, con thì sao ạ?!”
Tô Hiểu Mạn: “……” Thực sự cô không hề muốn bồi dưỡng ra một đứa con trai lúc nào cũng chỉ chăm chăm bắt chuột để đổi lấy thịt kho tàu mà.
Cô chỉ sợ vì thịt kho tàu mà sau khi bắt hết chuột nhà mình thằng nhóc còn muốn qua nhà người khác bắt chuột tiếp thôi.
Khiến cô không còn mặt mũi nào mà gặp những người khác nữa.
“Không có chính là không có.”
Tạ Nghiên đang cầm con chuột trong tay cực kỳ thất vọng, “Vậy thì con mang con chuột này đi cho em gái xem vậy.”
Thật vất vả mới tìm được bảo bối, là một người anh trai tốt thì cậu chắc chắn sẽ chia sẻ bảo bối này cho em gái yêu dấu của mình xem cùng.
Tô Hiểu Mạn giữ tay nhóc lại, cảnh cáo tên nhãi con này: “Nếu con dám dọa cho em gái khóc thì con tự đi mà dỗ con bé nhé.”
“Con bé khóc bao lâu thì con sẽ phải phụ trách dỗ bấy lâu.”
Tạ Nghiên: “…… Mẹ à, tại sao mẹ lại không sinh cho con một đứa em trai nhỉ?”
“Em gái không tốt à?”
“Em gái không dám bắt chuột, ngay cả con giun mà em ấy cũng sợ nữa, ốc sên nhỏ cũng không dám sờ……” Tạ Nghiên cảm thấy em gái mình thực sự rất là không thú vị. Trước đó vào một hôm trời mưa, có vài con ốc sên nhỏ bò trên lá cây nên nhóc mới bắt về để chơi cùng em gái, để hai anh em cùng xem hai con ốc sên kia thi bò.
Kết quả em gái nhóc ngay cả ốc sên cũng không dám sờ, còn tìm mẹ để mách tội nhóc nữa.
Tô Hiểu Mạn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ cực kỳ giống Tạ Minh Đồ của cậu nhóc, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Cô chợt nghĩ thầm nếu năm đó Tạ Minh Đồ được lớn lên trong đại viện thì chắc hẳn cũng sẽ khiến người ta bất lực như tên nhãi này vậy.
Thế nhưng đứa nhỏ này lại rất thông minh, trí nhớ cũng tốt, nói cái gì cậu nhóc cũng đều nhớ rõ hết, giống Tạ Cẩu Tử một trăm phần trăm.
Cô thực sự rất muốn ném tên nhãi con này cho Tạ Cẩu Tử trông.
“Con có dám nói thế trước mặt em gái con không?”
Tạ Nghiên lắc lắc đầu, tuy rất thích trêu chọc em gái mình nhưng cậu nhóc cũng rất sợ thấy em gái khóc.
Ài, dù sao cũng không có thịt để ăn, bạn nhỏ Tạ Nghiên thành thành thật thật nộp lại con chuột cho mẹ, vui vẻ nhảy nhót định tiếp tục ra ngoài chơi. Tô Hiểu Mạn nhéo cánh tay nhỏ của cậu nhóc, bắt cậu đi rửa tay sạch sẽ.
Tiễn tên nhóc nghịch ngợm này đi xong, lúc này Tô Hiểu Mạn bỗng nhiên cực kỳ thông cảm cho chị ba Khương. Lúc trước chắc hẳn là do chị ba Khương phải sống chung với mấy người anh trai tinh nghịch của mình nên mới có tính cách như vậy.
Còn Tiểu Dao Dao nhà cô thì sao? Thật ra Tiểu Dao Dao cũng như cô mong muốn, trở thành một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ mềm như bông của cô.
Tạ Nghiên chạy đi mất, không lâu sau thì một cô bé đáng yêu môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn, giọng nói vô cùng mềm mại, mặc váy nhỏ xinh xắn chạy vào từ cửa sau. Cô bé bẹp bẹp chạy tới bên chân Tô Hiểu Mạn, gọi cô bằng giọng nói mềm mại dễ thương: “Mẹ ơi.”
Tô Hiểu Mạn bế áo bông nhỏ đáng yêu của mình rồi hôn một cái lên mặt cô bé, vẫn là con gái ngoan tương đối có thể an ủi thể xác và tinh thần của cô.
Tạ Dao vui vẻ mà cười hai tiếng, sau đó liền chạy ra khỏi lòng Tô Hiểu Mạn. Cô bé muốn đi tìm anh trai mình, “Con muốn chơi với anh trai.”
Tạ Dao cực kỳ dính anh ruột của mình, so với nằm trong lòng ngực của người lớn thì cô bé càng thích đi theo sau mông anh trai mình hơn. Anh trai đang làm gì cô bé cũng tò mò muốn đi xem thử, cho dù đã bị dọa khóc rất nhiều lần nhưng cô bé vẫn sống chết muốn dính ở sau mông Tạ Nghiên.
Tô Hiểu Mạn cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc là con gái cô lớn gan hay nhát gan nữa.
Con gái cô chính là kiểu tuy em rất sợ hãi em bị dọa đến phát khóc nhưng lần sau em vẫn còn dám đi theo anh trai…… Chính là kiểu dũng sĩ thét chói tai.
Vừa khóc vừa lấy gậy gộc chọc chọc con sâu lông mà anh trai vừa bắt được.
Đừng thấy tính tình cô bé nhu nhu nhược nhược lại thích khóc mà nhầm, sức khoẻ của cô bé cũng không hề kém đâu. Bạn nhỏ Tạ Dao luôn theo anh trai mình chạy tới chạy lui trong sân mà không kêu mệt lần nào, lúc cùng anh trai đào đất nghịch bùn đào được con giun khiến cô bé sợ tới mức vừa nhăn mặt thét chói tai vừa dẫm chân bẹp bẹp làm văng một đống bùn lên người anh trai, còn mình thì xách váy nhỏ chạy mất.
Tại thời điểm này thì Tạ Nghiên nhanh nhẹn cũng chưa chắc đã bắt được cô bé.
Những lúc thế này thì cô nhóc sẽ bùng nổ năng lực.
Chuyên dùng để trị anh trai ruột.
Con gái cô đã làm ra không ít các hành động vĩ đại, thế nhưng vẫn là một cô nhóc nhu nhu nhược nhược như vậy đấy.
—— có khi không thể trông thể trưởng thành giống như chị ba Khương được.
Biểu hiện yêu cái đẹp của Tiểu Dao Dao rất giống cô, luôn có yêu cầu cực cao đối với bím tóc trên đầu và cả váy nhỏ mặc trên người, giọng nói nũng nịu, mặt nhỏ mắt to tròn, còn về những mặt khác thì…… chắc không cần phải đề cập tới đâu.
Chỉ có bề ngoài là giống Tô Hiểu Mạn thôi.
……
Tô Hiểu Mạn cảm thấy bản thân mình khi còn nhỏ chắc chắn không giống với bộ dáng này của con gái. Cũng không biết rốt cuộc là con bé giống ai nữa, chẳng lẽ Tiểu Dao Dao là hợp thể của cô và Tạ Minh Đồ?
Tóm lại, bây giờ Tô Hiểu Mạn phải dẫn theo hai đứa nhóc phiền toái cùng đi tới Đông Bắc để đón cha ruột của chúng về nhà về nhà, tiện thể thì cả nhà sẽ cùng ra ngoài đi du lịch luôn.
Vừa mới tới ga tàu hỏa, hai đứa nhóc nghịch ngợm thấy những người khác mua hồ lô ngào đường ngoài cửa ga tàu hỏa nên chúng cũng nói theo là muốn ăn.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm đúng là hai nhãi con ngốc mà, hồ lô ngào đường trong hẻm cũ thì hai đứa không ăn mà lại muốn tới ăn ở ga tàu hỏa, đồ ăn bên này làm đâu có ngon.
Thế nhưng bên này lại có nhiều khách qua lại. Trong tay không ít người đều có hồ lô ngào đường nên bọn chúng mới thấy thèm, cũng muốn ăn theo.
Tô Hiểu Mạn chỉ mua một chuỗi cho chúng, lại đi mua thêm một chiếc bát giấy nhỏ, rút hết các viên hồ lô ngào đường bỏ vào trong bát giấy nhỏ để hai đứa dùng thìa xúc ăn.
Tô Hiểu Mạn: “……%%¥……*¥%……”
Vị Tiểu Thạch Đầu này nhà cô cầm theo con chuột mà nhào vào lòng ngực Tô Hiểu Mạn.
Đây vốn dĩ là một cảnh khiến người ta cực kỳ cảm động, thế nhưng trong nháy mắy kia thì đồng chí Tô Hiểu Mạn cực kỳ không muốn thừa nhận thằng nhóc này là con mình.
Tuy bạn nhỏ Tạ Nghiên có thể chất khoẻ mạnh trời sinh, độ nhanh nhẹn cũng cực cao, thế nhưng rốt cuộc cậu nhóc vẫn chỉ là một bạn nhỏ ba bốn tuổi mà thôi. Bởi vì quá vui sướng khi bắt được chuột nên khi đang đi về phía trước thì té ngã "bẹp" một tiếng, con chuột nhỏ trong tay theo đó mà văng ra ngoài.
Tô Hiểu Mạn chỉ có thể trơ mắt nhìn tên nhãi con nghịch ngợm nhà mình ngã xuống đất, còn con chuột trong tay thằng bé thì văng vào trong lòng ngực cô. Cô sợ hãi thét lên một tiếng rồi hất con chuột ra xa, đang định chạy tới nâng tên nhãi con kia dậy.
Ai biết tốc độ của đồng chí Tiểu Thạch Đầu này lại cực kỳ nhanh nhẹn, đã tự mình nhúc nhích người bò dậy được rồi. Con chuột bị hất văng hai lần rơi xuống đất, cuối cùng cũng thoát khỏi hai con người kia, nó đang muốn xoay người chạy về hướng góc tường thì lại bị nhãi con đáng sợ kia tóm lấy đuôi.
Con chuột nhỏ bị tóm kêu “chít chít” mà giãy giụa vài cái, nhưng cho dù có giãy giụa thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể cứng đờ mà nằm yên giả chết.
Cuộc sống của chuột gian nan quá mà.
Nó cực kỳ cực kỳ hối hận, đáng lẽ ra nó không nên chạy vào căn nhà này mới đúng.
“Mẹ, mẹ xem đi, con bắt được chuột nè mẹ.” Đồng chí nhỏ Tạ Nghiên cực kỳ vui vẻ, cánh tay nhỏ ngắn cũn cầm con vật nhỏ xám xịt mà lắc lắc.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Lúc này Tô Hiểu Mạn chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ cánh tay nhỏ không đáng tin này của cậu nhóc sẽ lại vung vẩy rồi quăng con chuột ra ngoài lần nữa.
Cô thực sự rất muốn quăng cả chuột và tên nhãi con này ra ngoài luôn.
Đúng là tai họa mà!
“Mẹ ơi mẹ, tối nay con muốn ăn thịt kho tàu ạ.” Tạ Nghiên cực kỳ chờ mong mà nhìn cô.
Tô Hiểu Mạn lạnh nhạt lắc đầu: “Không có thịt kho tàu đâu.”
Không cho con một trận đòn là mẹ đã lương thiện lắm rồi đấy.
“Nhưng mấy lần Tam Hoa bắt được chuột thì mẹ đều khen thưởng mà, còn cho nó ăn cá khô nhỏ nữa…… Còn con thì sao, con thì sao ạ?!”
Tô Hiểu Mạn: “……” Thực sự cô không hề muốn bồi dưỡng ra một đứa con trai lúc nào cũng chỉ chăm chăm bắt chuột để đổi lấy thịt kho tàu mà.
Cô chỉ sợ vì thịt kho tàu mà sau khi bắt hết chuột nhà mình thằng nhóc còn muốn qua nhà người khác bắt chuột tiếp thôi.
Khiến cô không còn mặt mũi nào mà gặp những người khác nữa.
“Không có chính là không có.”
Tạ Nghiên đang cầm con chuột trong tay cực kỳ thất vọng, “Vậy thì con mang con chuột này đi cho em gái xem vậy.”
Thật vất vả mới tìm được bảo bối, là một người anh trai tốt thì cậu chắc chắn sẽ chia sẻ bảo bối này cho em gái yêu dấu của mình xem cùng.
Tô Hiểu Mạn giữ tay nhóc lại, cảnh cáo tên nhãi con này: “Nếu con dám dọa cho em gái khóc thì con tự đi mà dỗ con bé nhé.”
“Con bé khóc bao lâu thì con sẽ phải phụ trách dỗ bấy lâu.”
Tạ Nghiên: “…… Mẹ à, tại sao mẹ lại không sinh cho con một đứa em trai nhỉ?”
“Em gái không tốt à?”
“Em gái không dám bắt chuột, ngay cả con giun mà em ấy cũng sợ nữa, ốc sên nhỏ cũng không dám sờ……” Tạ Nghiên cảm thấy em gái mình thực sự rất là không thú vị. Trước đó vào một hôm trời mưa, có vài con ốc sên nhỏ bò trên lá cây nên nhóc mới bắt về để chơi cùng em gái, để hai anh em cùng xem hai con ốc sên kia thi bò.
Kết quả em gái nhóc ngay cả ốc sên cũng không dám sờ, còn tìm mẹ để mách tội nhóc nữa.
Tô Hiểu Mạn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ cực kỳ giống Tạ Minh Đồ của cậu nhóc, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Cô chợt nghĩ thầm nếu năm đó Tạ Minh Đồ được lớn lên trong đại viện thì chắc hẳn cũng sẽ khiến người ta bất lực như tên nhãi này vậy.
Thế nhưng đứa nhỏ này lại rất thông minh, trí nhớ cũng tốt, nói cái gì cậu nhóc cũng đều nhớ rõ hết, giống Tạ Cẩu Tử một trăm phần trăm.
Cô thực sự rất muốn ném tên nhãi con này cho Tạ Cẩu Tử trông.
“Con có dám nói thế trước mặt em gái con không?”
Tạ Nghiên lắc lắc đầu, tuy rất thích trêu chọc em gái mình nhưng cậu nhóc cũng rất sợ thấy em gái khóc.
Ài, dù sao cũng không có thịt để ăn, bạn nhỏ Tạ Nghiên thành thành thật thật nộp lại con chuột cho mẹ, vui vẻ nhảy nhót định tiếp tục ra ngoài chơi. Tô Hiểu Mạn nhéo cánh tay nhỏ của cậu nhóc, bắt cậu đi rửa tay sạch sẽ.
Tiễn tên nhóc nghịch ngợm này đi xong, lúc này Tô Hiểu Mạn bỗng nhiên cực kỳ thông cảm cho chị ba Khương. Lúc trước chắc hẳn là do chị ba Khương phải sống chung với mấy người anh trai tinh nghịch của mình nên mới có tính cách như vậy.
Còn Tiểu Dao Dao nhà cô thì sao? Thật ra Tiểu Dao Dao cũng như cô mong muốn, trở thành một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ mềm như bông của cô.
Tạ Nghiên chạy đi mất, không lâu sau thì một cô bé đáng yêu môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn, giọng nói vô cùng mềm mại, mặc váy nhỏ xinh xắn chạy vào từ cửa sau. Cô bé bẹp bẹp chạy tới bên chân Tô Hiểu Mạn, gọi cô bằng giọng nói mềm mại dễ thương: “Mẹ ơi.”
Tô Hiểu Mạn bế áo bông nhỏ đáng yêu của mình rồi hôn một cái lên mặt cô bé, vẫn là con gái ngoan tương đối có thể an ủi thể xác và tinh thần của cô.
Tạ Dao vui vẻ mà cười hai tiếng, sau đó liền chạy ra khỏi lòng Tô Hiểu Mạn. Cô bé muốn đi tìm anh trai mình, “Con muốn chơi với anh trai.”
Tạ Dao cực kỳ dính anh ruột của mình, so với nằm trong lòng ngực của người lớn thì cô bé càng thích đi theo sau mông anh trai mình hơn. Anh trai đang làm gì cô bé cũng tò mò muốn đi xem thử, cho dù đã bị dọa khóc rất nhiều lần nhưng cô bé vẫn sống chết muốn dính ở sau mông Tạ Nghiên.
Tô Hiểu Mạn cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc là con gái cô lớn gan hay nhát gan nữa.
Con gái cô chính là kiểu tuy em rất sợ hãi em bị dọa đến phát khóc nhưng lần sau em vẫn còn dám đi theo anh trai…… Chính là kiểu dũng sĩ thét chói tai.
Vừa khóc vừa lấy gậy gộc chọc chọc con sâu lông mà anh trai vừa bắt được.
Đừng thấy tính tình cô bé nhu nhu nhược nhược lại thích khóc mà nhầm, sức khoẻ của cô bé cũng không hề kém đâu. Bạn nhỏ Tạ Dao luôn theo anh trai mình chạy tới chạy lui trong sân mà không kêu mệt lần nào, lúc cùng anh trai đào đất nghịch bùn đào được con giun khiến cô bé sợ tới mức vừa nhăn mặt thét chói tai vừa dẫm chân bẹp bẹp làm văng một đống bùn lên người anh trai, còn mình thì xách váy nhỏ chạy mất.
Tại thời điểm này thì Tạ Nghiên nhanh nhẹn cũng chưa chắc đã bắt được cô bé.
Những lúc thế này thì cô nhóc sẽ bùng nổ năng lực.
Chuyên dùng để trị anh trai ruột.
Con gái cô đã làm ra không ít các hành động vĩ đại, thế nhưng vẫn là một cô nhóc nhu nhu nhược nhược như vậy đấy.
—— có khi không thể trông thể trưởng thành giống như chị ba Khương được.
Biểu hiện yêu cái đẹp của Tiểu Dao Dao rất giống cô, luôn có yêu cầu cực cao đối với bím tóc trên đầu và cả váy nhỏ mặc trên người, giọng nói nũng nịu, mặt nhỏ mắt to tròn, còn về những mặt khác thì…… chắc không cần phải đề cập tới đâu.
Chỉ có bề ngoài là giống Tô Hiểu Mạn thôi.
……
Tô Hiểu Mạn cảm thấy bản thân mình khi còn nhỏ chắc chắn không giống với bộ dáng này của con gái. Cũng không biết rốt cuộc là con bé giống ai nữa, chẳng lẽ Tiểu Dao Dao là hợp thể của cô và Tạ Minh Đồ?
Tóm lại, bây giờ Tô Hiểu Mạn phải dẫn theo hai đứa nhóc phiền toái cùng đi tới Đông Bắc để đón cha ruột của chúng về nhà về nhà, tiện thể thì cả nhà sẽ cùng ra ngoài đi du lịch luôn.
Vừa mới tới ga tàu hỏa, hai đứa nhóc nghịch ngợm thấy những người khác mua hồ lô ngào đường ngoài cửa ga tàu hỏa nên chúng cũng nói theo là muốn ăn.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm đúng là hai nhãi con ngốc mà, hồ lô ngào đường trong hẻm cũ thì hai đứa không ăn mà lại muốn tới ăn ở ga tàu hỏa, đồ ăn bên này làm đâu có ngon.
Thế nhưng bên này lại có nhiều khách qua lại. Trong tay không ít người đều có hồ lô ngào đường nên bọn chúng mới thấy thèm, cũng muốn ăn theo.
Tô Hiểu Mạn chỉ mua một chuỗi cho chúng, lại đi mua thêm một chiếc bát giấy nhỏ, rút hết các viên hồ lô ngào đường bỏ vào trong bát giấy nhỏ để hai đứa dùng thìa xúc ăn.
Danh sách chương