Bồ câu nhà ông Đoạn, thường xuyên đến nhà bọn họ ở nhờ, nhà bọn họ thì ai đến cũng không cự tuyệt.

Tạ Minh Đồ chuẩn bị mấy bao tải thức ăn bồ câu. Tạ Dao ở nhà không có việc gì thì sẽ cho bồ câu ăn giống như cha chơi, Tạ Minh Đồ huấn luyện riêng cho con gái một đôi bồ câu xám trắng có hơi đốm, làm cho con bé một cái trạm canh gác bồ câu nho nhỏ treo ở trên cổ, hai con bồ câu nhỏ rất nghe lời, nghe được tiếng còi sẽ dựa theo mệnh lệnh chủ nhân bay ra bay trở về.

Được hai con bồ câu nhỏ đáng yêu, Tạ Dao vui vẻ cực kì, mỗi ngày đều phải mang theo cái còi nhỏ, để nhóm bồ câu nhỏ đậu ở bên cạnh cô bé.

Bồ câu nhỏ bị cô bé nuôi đến tròn trịa, ríu rít cọ lên bàn tay nhỏ của cô.

Tạ Nghiên lúc này thèm thuồng bồ câu của em gái, “Vì sao mà em gái có bồ câu còn con thì không có?”

“Cha không công bằng.”

Tô Hiểu Mạn nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu một chút, “Lúc trước không phải cha con đã hỏi con rồi sao? Chính con nói không cần.”

Tạ Nghiên lộ ra khuôn mặt nhỏ uể oải, “Nhưng hiện tại con muốn, vì sao mà em gái có con lại không có bồ câu.”

Tô Hiểu Mạn buồn cười, ôm cậu đi tìm cha, Tạ Minh Đồ ôm con trai từ trong lòng Tô Hiểu Mạn.

“Cha nó à, con trai anh đòi muốn bồ câu.”

Tạ Minh Đồ sờ đầu con trai, “Yên tâm, sớm chuẩn bị cho con.”

Anh đeo lên cổ con trai một chiếc còi huấn luyện, anh đứng ở bên cửa sổ thổi một tiếng, hai con bồ câu nhỏ đáng yêu bay vào, dừng ở trên bàn, “Chính con phải huấn luyện chúng nó.”

Tạ Nghiên gật gật đầu, sau khi đám bồ câu nhỏ nhận chủ, đậu ở trên vai cậu, Tạ Nghiên vui vẻ mà chạy ra bên ngoài, hai con bồ câu nhỏ đuổi theo cậu.

“Dao Dao!!!!! Anh cũng có bồ câu!!!!!”

Dù sao sau khi có bồ câu, làm anh cũng không rụt rè, chạy nhanh tới khoe bồ câu với em gái mình.

Tô Hiểu Mạn dựa vào trong lòng ngực Tạ Minh Đồ, nhìn hai đứa trẻ có bồ câu đậu bên người, bỗng dưng cũng muốn nuôi một đôi bồ câu nhỏ, sau đó ngẫm lại trong nhà nuôi đã đủ nhiều thứ, bên kia Tạ Minh Đồ còn nuôi một đám bồ câu, thật sự không nuôi được gánh nặng như vậy, vẫn là không nuôi thì hơn.

Tạ Minh Đồ ôm cô, tựa hồ đã nhận ra ý tưởng của cô, hỏi cô: “Em cũng muốn nuôi hai con bồ câu?”

Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Trong nhà có mấy cha con anh nuôi bồ câu là được.”

“Em mới vừa nghĩ, chờ tới lúc bọn nhỏ học viết chữ, để cho hai đứa nó một đôi bồ câu đưa tin.”

Tô Hiểu Mạn cũng chỉ gặp qua bồ câu đưa tin ở trong TV, hiện tại không nuôi nhiều bồ câu, Cô muốn bồ câu Tạ Minh Đồ thuần dưỡng ra tới, khẳng định sẽ nghe chủ nhân nói, thành thật làm một người đưa tin.

Đến lúc đó để con trai con gái truyền tin cho nhau, cũng coi như là bồi dưỡng trình độ ngư văn của hai anh em chúng nó.

Mua phòng ở cũng cần phải có kế hoạch, kế hoạch của Tô Hiểu Mạn là mua tứ hợp viện ở cách vách về, sau đó thông vách tường hai nhà, như vậy là có thể mở rộng sân lớn lẫn sân nhỏ nhà mình.

Cô nói chuyện với nhà có tam viện cách vách, nhưng mà người bên đó vẫn chưa có đồng ý, nói còn muốn tiếp tục thương lượng nữa.

Hiện giờ trong tứ hợp viện này có một nhà 4 người bọn họ, hơn nữa có ông bà nội Khương và ông Quan, tổng cộng là bảy người, còn có ba con chó trong nhà, một con mèo tam thể còn có không ít bồ câu.

Tuy rằng rất là náo nhiệt, nhưng so sánh với những tứ hợp viên khác mà nói, người ở bên trong cũng không tính nhiều.

Nhưng Tô Hiểu Mạn vẫn cảm thấy sân quá nhỏ.

Không có sân lớn như đại viện quân khu của người ta, hình như là tam tiến hay là bốn tiến đại trạch viện, trẻ con ở bên trong thoăn thoắt ngược xuôi, quả thực là thiên đường chơi trốn tìm, hai bạn nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao, đi theo cha tới đơn vị khi cũng sẽ chơi cùng với đám trẻ con trong viện.

Bọn họ còn bắt cóc một bạn nhỏ khác trở về, chính là đứa trước đó đoạt gấu nâu nhỏ của Tạ Dao, là một nhóc mập mạp lớn lên cực kì đáng yêu, Tạ Nghiên Tạ Dao không khác biệt lắm bằng tuổi, áng chừng bốn năm tuổi, được người trong nhà nuôi dưỡng rất khá, mập mạp khỏe khoắn.Tiểu béo là thiếu gia nhà họ Cố, tên là Cố Quân Hằng, phía trên còn có một chị gái và một anh trai, nó đứng thứ ba, cố gia là một đại gia tộc, hiện giờ tiểu bối dòng chính thì nó là đứa nhỏ nhất, ở nhà nhận hết sủng ái, nuôi thành tính tình bá đạo.

Những đứa trẻ khác trong đại viện khác tương đối nhường nó, ngày đó nhìn thấy Tạ Dao, nó vốn dĩ muốn rủ cô bé chơi trốn tìm cùng nhau, nhưng mà Tạ Dao không thèm để ý tới nó, nó mới duỗi tay đi bắt lấy gấu nâu nhỏ của Tạ Dao.

“Chúng ta cùng nhau chơi trốn tìm được không?”

“Vì sao cậu không nói chuyện với tớ?”

……

Ai biết Tạ Dao thế nhưng gắt gao mà ôm lấy gấu nâu nâu nhỏ, nó không giật ra được.

Nhóc mập Cố Quân Hằng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới chính mình thế nhưng không cướp được của một bạn nữ thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, nó không tin tà, duỗi tay so tay với Tạ Dao, Tạ Dao rất thích gấu nâu nhỏ mà mẹ làm cho cô, sao mà nguyện ý buông tay được, ôm chặt gấu nhỏ, phát huy tiềm lực bùng nổ lớn nhất.

Nhưng sức lực của cô bé nào so sánh được với Cố Quân Hằng.

Cố Quân Hằng cũng không chịu nhận thua, dùng sức cướp lấy.

Cuối cùng Tạ Dao buông tay, Cố Quân Hằng lảo đảo vài bước cầm theo gấu nâu nhỏ ngã vào trong nước bùn, nó bò dậy từ trong vũng nước bùn, cũng chưa tới kịp nói cái gì, đã nghe thấy Tạ Dao gào khóc.

“Cậu…… Đừng khóc.”

Cố Quân Hằng cực kỳ hoảng loạn, nó cũng không muốn khiến người khác khóc.

Sau lại gọi cả anh trai người ta tới đây.

……

Xong việc nhà họ Cố giặt sạch gấu nâu nhỏ của Tạ Dao còn mang trả trở lại, Cố Quân Hằng còn muốn cùng Tạ Dao làm bạn bè, Tạ Dao không muốn để ý tới nó, tiểu mập mạp tặng cô bé rất nhiều đồ ăn vặt của chính mình, Tạ Dao vừa lúc thích ăn chocolate, đã bị nó dùng chocolate thu mua.

Đồng ý cùng nhau chơi với nó, Tạ Dao ôm chocolate vui vẻ nói: “Anh béo, vậy anh chơi cùng với anh trai em đi.”

Nhóc mập mạp vô cùng tức giận, nó ghét nhất người khác gọi nó là béo: “Không thể gọi anh là anh béo được, Dao Dao, em gọi anh là anh Tiểu Hằng.”

Tạ Dao cố chấp mà lắc đầu: “Anh chính là anh béo.”

Nhóc mập mạp ủ rũ cụp đuôi, mặt ngoài nó chưa nói cái gì, xem như thừa nhận cách xưng hô này của Tạ Dao, sau lưng thì bắt đầu cho Tạ Nghiên các loại đồ ăn vặt, cái gì đường nào bánh nào chocolate bánh kem, tất cả đều đưa cho Tạ Nghiên.

—— chờ đến khi Tạ Nghiên béo lên, cậu mới là anh béo chân chính của Tạ Dao.

Khiến Tạ Nghiên ngu người luôn.

Cảm thấy tên béo này đúng là anh em tốt mà, nhưng là……

Tạ Nghiên: “Tôi không thích ăn ngọt, cha tôi nói là đàn ông sao có thể ăn đồ ngọt được, cậu không cảm thấy đường này quá ngọt sao?”

Tiểu mập mạp: “……”

“Tôi thích ăn thịt!!!!! Tôi muốn ăn đùi gà lớn ăn cánh gà ăn thịt hầm thịt nấu miến…”

Tiểu mập mạp: “……”

Tạ Nghiên lại đem trả cho tiểu mập mạp bánh kem và các thứ linh tinh, kế hoạch của tiểu mập mạp thất bại, đành phải đem mấy thứ này chia cho những đứa trẻ khác trong viện.

Sau đó nó chạy về nhà họ Cố, nói với dì trong nhi, nó cũng muốn ăn thịt! Cố Quân Hằng đem bánh kem chocolate ăn ngon nhất trong nhà đưa cho Dao Dao, Tạ Dao ăn mấy miếng thì trả cho nó, nói: “Mẹ nói ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ bị đau răng, cảm ơn anh béo, con số này anh cất đi.”

Cái gì cũng không cho được Cố Quân Hằng thất vọng cực kỳ, “Vậy em còn giận anh sao? Sẽ làm bạn với anh sao?”

“Anh béo, anh cùng em về nhà chơi đi.”

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, Tạ Dao kéo cậu đến nhà mình chơi.

Trên đường, Cố Quân Hằng hỏi cô bé: “Vậy em có thể gọi anh là anh Tiểu Hằng hay không.”

“Anh béo……”

Chờ tới nhà họ Tạ, mấy đứa trẻ gặp cá vàng bán trên đường, bọn họ mua mấy con cá vàng nhỏ, nuôi cá vàng nhỏ trong chiếc chậu nhỏ ở nhà.

Tạ Nghiên đi vào trong thư phòng lấy chậu sứ Thanh Hoa xinh đẹp, cậu cũng không biết là cái chậu gì, dù sao thì cũng rất đẹp, phía dưới còn có hoa văn.

Bỏ cá vàng vào đo, cá bơi vài vòng ở trong nước trông vô cùng đáng yêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện