Lần này, trong thư Triệu Thanh Thanh viết kể cho cô những khó khăn khăn của cô ấy trong quá trình khởi nghiệp, Liễu Phiêu Nhiên đọc được lập tức gọi điện cho cô ấy nói rằng cô cũng muốn tham gia cùng cô ấy, cô không muốn là giáo viên tiểu học nữa.
Cô ấy ngay cả công việc đều trực tiếp bỏ luôn.
Đây có thể nói là sự xúc động duy nhất trong cuộc đời cô, có lẽ cô sẽ bị thất bại nhưng tâm hồn cô lại cảm thấy thoải mái lạ thường.
Liễu Phiêu Nhiên không muốn lại tiếp tục sống một cuộc sống bình tĩnh không gợn sóng như vậy nữa, cô không thích cuộc sống liếc mắt có thể nhìn thấy kết cục như vậy, đây thật sự là công việc an nhàn như lời bố mẹ đã nói nhưng mà lại không phải là cuộc sống mà cô thích.
Triệu Thanh Thanh vì vậy mà cũng đã khuyên cô rất nhiều lần, nhưng Liễu Phiêu Nhiên vẫn cố chấp nói muốn tham gia.
“Thanh Thanh, tớ thích bạn, chính là thích cái tính hiếu chiến liều lĩnh, dám nghĩ dám là đó của bạn. "
“Bây giờ mọi người đều nói xã hội đã thay đổi, vì vậy chúng ta cũng cần phải thay đổi.” Mọi người trong nhà luôn nói cô là đứa bé ngoan ngoãn, ít nói, nhưng sự thật là cô chỉ đang cố đè nén sự đau khổ trong lòng mình thôi, bây giờ xã hội đang bừng sống lại, cô không thể chịu đựng được những ngày tháng yên lặng bình tĩnh như vậy nữa.
Cho dù có như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, cô cũng muốn đi thử một lần xem thế nào.
Triệu Thanh Thanh giới thiệu Liễu Phiêu Nhiên và Tô Hiểu Mạn với nhau, cả ba đã tụ họp lại nói chuyện tâm sự với nhau rất lâu.
Bây giờ đã ra quyết định Triệu Thanh Thanh và Liễu Phiêu Nhiên sẽ chịu trách nhiệm lập kế hoạch và biên tập nội dung của tạp chí, đồng thời phụ trách chọn và nhận bản thảo viết văn, Tô Hiểu Mạn thì đi hoàn thành các thủ tục liên quan đến việc ra mắt tạp chí, thời điểm này trên thị trường không có nhiều tạp chí, trong đó tạp chí thời trang lại càng khan hiếm, nhưng mà mấy người họ muốn xuất bản tạp chí thì phải hợp tác với các nhà xuất bản trong nước và đến các xưởng in ấn có liên quan.
Các cô phụ trách biên tập nội dung tạp chí, bên nhà xuất bản kiểm tra nội dung sau đó mới in và xuất bản.
Triệu Thanh Thanh cùng Liễu Phiêu Nhiên đã tuyển được một số thành viên cho bộ phận ban biên tập từ các trường nghệ thuật tự do khác nhau, đơn giản chỉ có bảy tám người ghép lại với nhau, một người làm hai công việc, Tô Hiểu Mạn đứng bên cạnh đưa ra ý tưởng, sau hơn nửa tháng, nhờ sự nỗ lực của tất cả mọi người mà cuốn tạp chí mẫu đầu tiên của《 Uyển Hề 》đã xuất hiện trên bàn của bộ phận ban biên tập.
Tạp chí sẽ chính thức được phát hành vào ngày 1 tháng sau.
Tất cả mọi người nghe vậy đều cảm thấy vô cùng phấn khích.
Bìa của cuốn tạp chí này có màu sắc vô cùng rực rỡ, mặt trước và mặt sau là hình ảnh hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng mà Tô Hiểu Mạn đã chụp cho Tôn Y Y và Phí Thư Oánh, mặt trước là hình ảnh hoa hồng đỏ vô cùng kiều diễm ướt át, mặt sau là hoa hồng trắng vô cùng trong sáng ưu nhã, trông vô cùng bắt mắt.
Lật trang bìa ra là phần mục lục vẫn giữ màu sắc rực rỡ, bên cạnh ngoại trừ tên các bài viết xung quanh còn có mấy hình chụp người nhiều màu sắc, tất cả đều là hình ảnh những bộ trang phục phổ biến trên đường phố gần đây, Triệu Thanh Thanh đã tìm một sinh viên chuyên ngành mỹ thuật chuyên phụ trách việc chỉnh sửa và bố trí các bức ảnh và bài viết, tờ mục lục này các cô ấy đã chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn quyết định đây là phiên bản chỉnh sửa tốt nhất trong số đó.
Lật sang trang tiếp theo là một trang tạp chí hình ảnh, khung cảnh xung quanh là một con ngõ đang mưa, trong con ngõ đó có một cô gái mặc sườn xám dáng người yêu kiều cầm ô giấy dầu, trên tay cô ấy còn cầm một đóa hoa đinh hương.
Nội dung chính của trang này liên quan đến các bài viết về các xu hướng trang phục khác nhau, chia sẻ kinh nghiệm và hướng dẫn cách chăm sóc da và trang điểm, giới thiệu về du lịch, ẩm thực, tiểu thuyết tình cảm,....
Ngoài ra còn giới thiệu các sản phẩm khác nhau của《 Uyển Hề 》, đây dùng để quảng cáo cho sản phẩm của thương hiệu.
Ngày phát hành tạp chí thời trang này cũng trùng với ngày ra mắt của loại nước hoa đầu tiên của 《 Uyển Hề 》, loại nước hoa này được điều chế bởi thầy Quan và Tạ Minh Đồ, tên của nó là—— Hoa đinh hương sau mưa.
Công lao chính vẫn là của thầy Quan, Tô Hiểu Mạn không ngờ là thầy Quan lại am hiểu về các loại nước hoa như vậy, thậm chí còn giúp cô điều chế ra khoản nước hoa đầu tiên của《 Uyển Hề 》.
Đó là một mùi hương hoa đinh hương vô cùng thơm dịu.
Lần đầu ngửi thấy mùi này sẽ cảm thấy giống như mùi hoa đinh hương sau mưa vậy, hương thơm mang theo sự tươi mát, nồng đậm mùi hoa, nhưng lại có thể cảm nhận được cái se se lạnh sau cơn mưa, hương thơm sau đó sẽ là mùi hoa mẫu đơn, cuối cùng là hương hoa cam, hướng dương, ý nghĩa là sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Ngửi mùi hương này giống như nhìn thấy cô gái hoa đinh hương đang đứng trước mặt vậy, cô ấy mặc một bộ sườn xám uyển chuyển thướt tha, trên tay cầm ô giấy dầu, nhẹ nhàng bước qua con ngõ nhỏ trong cơn mưa, khi đi đến góc phố, mưa ngừng rơi, cô ấy cụp ô lại, rồi bước về phía trước, bóng dáng thướt tha đó cũng biết mất trong con ngõ, chỉ còn lại mùi hoa đinh hương thoang thoảng trong không khí.
Để quảng cáo loại nước hoa này, Tô Hiểu Mạn đã đi tìm Triệu Thanh Thanh viết một bài văn nhỏ tuyên truyền về mùi hương này, mấy người vắt óc suy nghĩ, thậm chí còn viết ra một bài văn về việc tìm kiếm cô gái hoa đinh hương, là do Liễu Phiêu Nhiên tự mình viết, viết rất tuyệt vời.
Sau khi Tô Hiểu Mạn xem xong, mặc dù trong lòng cô cũng không xúc động lắm nhưng mà những con người yêu thích thể loại văn chương này sau khi thấy bài viết này đoán chừng sẽ vô cùng vui vẻ.
Cô còn đưa bài văn này cho các cô gái trẻ 17, 18 tuổi trong đoàn ca múa xem, sau đó tất cả các cô gái nhỏ đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khao khát được như vậy.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy bài viết này vô cùng ổn.
Nhóm người thích văn học nghe vậy thì vô cùng phấn khích.
Ngoài giới thiệu nước hoa, còn có loại dầu gội mọc tóc mà thầy Quan cung cấp phương thức điều chế, thầy Quan cùng vài người trong nhóm nghiên cứu phát triển đã thử nghiệm rất nhiều lần và đã nghiên cứu ra một loại dầu gội có thể bảo quản được lâu.
Ngoài dầu gội đóng chai, Tô Hiểu Mạn còn yêu cầu nhà máy sản xuất thêm nhiều gói dầu gội nhỏ, tiết kiệm hơn nhiều, một túi có thể gội được hai lần, bây giờ trên thị trường vẫn còn chưa xuất hiện loại dầu gội đóng túi như này.
Trong tạp chí 《 Uyển Hề 》còn tặng kèm một gói dầu gội đầu.
Lại còn kèm theo một tấm thẻ kẹp sách, trên thẻ kẹp sách còn vẽ một cô gái ôm hoa đinh hương, thoang thoảng một mùi hoa đinh hương giống như loại nước hoa mà họ bán.
Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu việc tuyên truyền và bán ra.
Vào ngày mồng một đầu tháng, tạp chí thời trang 《 Uyển Hề 》xuất hiện trên các quầy báo, đồng thời trên quầy bán hàng của thương hiệu son môi Uyển Hề ở trong trung tâm thương mại cũng bày bán tạp chí thời trang《 Uyển Hề 》.
Mấy người Triệu Thanh Thanh cùng Liễu Phiêu Nhiên thậm chí còn trực tiếp xuất động đi tuyên truyền trong toàn bộ ngõ nhỏ.
Ngày đầu tiên doanh thu của số tạp chí đầu tiện không được cao, số lượng tạp chí đã bán ra ở các quầy báo hiệu sách thậm chí còn không bằng số lượng tạp chí bán được ở quầy son môi của《 Uyển Hề 》, Triệu Thanh Thanh và Liễu Phiêu Nhiên lo lắng đến mức tóc đều muốn rụng hết luôn rồi.
Tô Hiểu Mạn khuyên hai người họ đừng quá lo lắng, đến nhà cô uống trà, hạ nhiệt một chút.
“Thanh Thanh, cô cũng đừng lo nữa, cô nhìn bản thân xem, lo đến nỗi miệng bị phồng rộp hết rồi kìa.”
Triệu Thanh Thanh nắm lấy một đống tóc vừa rụng. trong lòng thầm nghĩ cô sao có thể không lo lắng được chứ? “Tôi không tin là không bán được, quầy hàng trong trung tâm thương mại không phải bán rất chạy sao?”
Liễu Phiêu Nhiên ngồi đối diện Tô Hiểu Mạn, bưng một ly trà hoa quế, ăn miếng bánh đậu đỏ, dáng vẻ cô ấy trông bình tĩnh hơn so với Triệu Thanh Thanh một ít, “Thanh Thanh, ngồi xuống đi, cô cũng nên uống một ly trà hạ nhiệt.”
“Đừng lo lắng, tạp chí của chúng ta nhất định sẽ bán được.”
Cô ấy ngay cả công việc đều trực tiếp bỏ luôn.
Đây có thể nói là sự xúc động duy nhất trong cuộc đời cô, có lẽ cô sẽ bị thất bại nhưng tâm hồn cô lại cảm thấy thoải mái lạ thường.
Liễu Phiêu Nhiên không muốn lại tiếp tục sống một cuộc sống bình tĩnh không gợn sóng như vậy nữa, cô không thích cuộc sống liếc mắt có thể nhìn thấy kết cục như vậy, đây thật sự là công việc an nhàn như lời bố mẹ đã nói nhưng mà lại không phải là cuộc sống mà cô thích.
Triệu Thanh Thanh vì vậy mà cũng đã khuyên cô rất nhiều lần, nhưng Liễu Phiêu Nhiên vẫn cố chấp nói muốn tham gia.
“Thanh Thanh, tớ thích bạn, chính là thích cái tính hiếu chiến liều lĩnh, dám nghĩ dám là đó của bạn. "
“Bây giờ mọi người đều nói xã hội đã thay đổi, vì vậy chúng ta cũng cần phải thay đổi.” Mọi người trong nhà luôn nói cô là đứa bé ngoan ngoãn, ít nói, nhưng sự thật là cô chỉ đang cố đè nén sự đau khổ trong lòng mình thôi, bây giờ xã hội đang bừng sống lại, cô không thể chịu đựng được những ngày tháng yên lặng bình tĩnh như vậy nữa.
Cho dù có như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, cô cũng muốn đi thử một lần xem thế nào.
Triệu Thanh Thanh giới thiệu Liễu Phiêu Nhiên và Tô Hiểu Mạn với nhau, cả ba đã tụ họp lại nói chuyện tâm sự với nhau rất lâu.
Bây giờ đã ra quyết định Triệu Thanh Thanh và Liễu Phiêu Nhiên sẽ chịu trách nhiệm lập kế hoạch và biên tập nội dung của tạp chí, đồng thời phụ trách chọn và nhận bản thảo viết văn, Tô Hiểu Mạn thì đi hoàn thành các thủ tục liên quan đến việc ra mắt tạp chí, thời điểm này trên thị trường không có nhiều tạp chí, trong đó tạp chí thời trang lại càng khan hiếm, nhưng mà mấy người họ muốn xuất bản tạp chí thì phải hợp tác với các nhà xuất bản trong nước và đến các xưởng in ấn có liên quan.
Các cô phụ trách biên tập nội dung tạp chí, bên nhà xuất bản kiểm tra nội dung sau đó mới in và xuất bản.
Triệu Thanh Thanh cùng Liễu Phiêu Nhiên đã tuyển được một số thành viên cho bộ phận ban biên tập từ các trường nghệ thuật tự do khác nhau, đơn giản chỉ có bảy tám người ghép lại với nhau, một người làm hai công việc, Tô Hiểu Mạn đứng bên cạnh đưa ra ý tưởng, sau hơn nửa tháng, nhờ sự nỗ lực của tất cả mọi người mà cuốn tạp chí mẫu đầu tiên của《 Uyển Hề 》đã xuất hiện trên bàn của bộ phận ban biên tập.
Tạp chí sẽ chính thức được phát hành vào ngày 1 tháng sau.
Tất cả mọi người nghe vậy đều cảm thấy vô cùng phấn khích.
Bìa của cuốn tạp chí này có màu sắc vô cùng rực rỡ, mặt trước và mặt sau là hình ảnh hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng mà Tô Hiểu Mạn đã chụp cho Tôn Y Y và Phí Thư Oánh, mặt trước là hình ảnh hoa hồng đỏ vô cùng kiều diễm ướt át, mặt sau là hoa hồng trắng vô cùng trong sáng ưu nhã, trông vô cùng bắt mắt.
Lật trang bìa ra là phần mục lục vẫn giữ màu sắc rực rỡ, bên cạnh ngoại trừ tên các bài viết xung quanh còn có mấy hình chụp người nhiều màu sắc, tất cả đều là hình ảnh những bộ trang phục phổ biến trên đường phố gần đây, Triệu Thanh Thanh đã tìm một sinh viên chuyên ngành mỹ thuật chuyên phụ trách việc chỉnh sửa và bố trí các bức ảnh và bài viết, tờ mục lục này các cô ấy đã chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn quyết định đây là phiên bản chỉnh sửa tốt nhất trong số đó.
Lật sang trang tiếp theo là một trang tạp chí hình ảnh, khung cảnh xung quanh là một con ngõ đang mưa, trong con ngõ đó có một cô gái mặc sườn xám dáng người yêu kiều cầm ô giấy dầu, trên tay cô ấy còn cầm một đóa hoa đinh hương.
Nội dung chính của trang này liên quan đến các bài viết về các xu hướng trang phục khác nhau, chia sẻ kinh nghiệm và hướng dẫn cách chăm sóc da và trang điểm, giới thiệu về du lịch, ẩm thực, tiểu thuyết tình cảm,....
Ngoài ra còn giới thiệu các sản phẩm khác nhau của《 Uyển Hề 》, đây dùng để quảng cáo cho sản phẩm của thương hiệu.
Ngày phát hành tạp chí thời trang này cũng trùng với ngày ra mắt của loại nước hoa đầu tiên của 《 Uyển Hề 》, loại nước hoa này được điều chế bởi thầy Quan và Tạ Minh Đồ, tên của nó là—— Hoa đinh hương sau mưa.
Công lao chính vẫn là của thầy Quan, Tô Hiểu Mạn không ngờ là thầy Quan lại am hiểu về các loại nước hoa như vậy, thậm chí còn giúp cô điều chế ra khoản nước hoa đầu tiên của《 Uyển Hề 》.
Đó là một mùi hương hoa đinh hương vô cùng thơm dịu.
Lần đầu ngửi thấy mùi này sẽ cảm thấy giống như mùi hoa đinh hương sau mưa vậy, hương thơm mang theo sự tươi mát, nồng đậm mùi hoa, nhưng lại có thể cảm nhận được cái se se lạnh sau cơn mưa, hương thơm sau đó sẽ là mùi hoa mẫu đơn, cuối cùng là hương hoa cam, hướng dương, ý nghĩa là sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Ngửi mùi hương này giống như nhìn thấy cô gái hoa đinh hương đang đứng trước mặt vậy, cô ấy mặc một bộ sườn xám uyển chuyển thướt tha, trên tay cầm ô giấy dầu, nhẹ nhàng bước qua con ngõ nhỏ trong cơn mưa, khi đi đến góc phố, mưa ngừng rơi, cô ấy cụp ô lại, rồi bước về phía trước, bóng dáng thướt tha đó cũng biết mất trong con ngõ, chỉ còn lại mùi hoa đinh hương thoang thoảng trong không khí.
Để quảng cáo loại nước hoa này, Tô Hiểu Mạn đã đi tìm Triệu Thanh Thanh viết một bài văn nhỏ tuyên truyền về mùi hương này, mấy người vắt óc suy nghĩ, thậm chí còn viết ra một bài văn về việc tìm kiếm cô gái hoa đinh hương, là do Liễu Phiêu Nhiên tự mình viết, viết rất tuyệt vời.
Sau khi Tô Hiểu Mạn xem xong, mặc dù trong lòng cô cũng không xúc động lắm nhưng mà những con người yêu thích thể loại văn chương này sau khi thấy bài viết này đoán chừng sẽ vô cùng vui vẻ.
Cô còn đưa bài văn này cho các cô gái trẻ 17, 18 tuổi trong đoàn ca múa xem, sau đó tất cả các cô gái nhỏ đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khao khát được như vậy.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy bài viết này vô cùng ổn.
Nhóm người thích văn học nghe vậy thì vô cùng phấn khích.
Ngoài giới thiệu nước hoa, còn có loại dầu gội mọc tóc mà thầy Quan cung cấp phương thức điều chế, thầy Quan cùng vài người trong nhóm nghiên cứu phát triển đã thử nghiệm rất nhiều lần và đã nghiên cứu ra một loại dầu gội có thể bảo quản được lâu.
Ngoài dầu gội đóng chai, Tô Hiểu Mạn còn yêu cầu nhà máy sản xuất thêm nhiều gói dầu gội nhỏ, tiết kiệm hơn nhiều, một túi có thể gội được hai lần, bây giờ trên thị trường vẫn còn chưa xuất hiện loại dầu gội đóng túi như này.
Trong tạp chí 《 Uyển Hề 》còn tặng kèm một gói dầu gội đầu.
Lại còn kèm theo một tấm thẻ kẹp sách, trên thẻ kẹp sách còn vẽ một cô gái ôm hoa đinh hương, thoang thoảng một mùi hoa đinh hương giống như loại nước hoa mà họ bán.
Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu việc tuyên truyền và bán ra.
Vào ngày mồng một đầu tháng, tạp chí thời trang 《 Uyển Hề 》xuất hiện trên các quầy báo, đồng thời trên quầy bán hàng của thương hiệu son môi Uyển Hề ở trong trung tâm thương mại cũng bày bán tạp chí thời trang《 Uyển Hề 》.
Mấy người Triệu Thanh Thanh cùng Liễu Phiêu Nhiên thậm chí còn trực tiếp xuất động đi tuyên truyền trong toàn bộ ngõ nhỏ.
Ngày đầu tiên doanh thu của số tạp chí đầu tiện không được cao, số lượng tạp chí đã bán ra ở các quầy báo hiệu sách thậm chí còn không bằng số lượng tạp chí bán được ở quầy son môi của《 Uyển Hề 》, Triệu Thanh Thanh và Liễu Phiêu Nhiên lo lắng đến mức tóc đều muốn rụng hết luôn rồi.
Tô Hiểu Mạn khuyên hai người họ đừng quá lo lắng, đến nhà cô uống trà, hạ nhiệt một chút.
“Thanh Thanh, cô cũng đừng lo nữa, cô nhìn bản thân xem, lo đến nỗi miệng bị phồng rộp hết rồi kìa.”
Triệu Thanh Thanh nắm lấy một đống tóc vừa rụng. trong lòng thầm nghĩ cô sao có thể không lo lắng được chứ? “Tôi không tin là không bán được, quầy hàng trong trung tâm thương mại không phải bán rất chạy sao?”
Liễu Phiêu Nhiên ngồi đối diện Tô Hiểu Mạn, bưng một ly trà hoa quế, ăn miếng bánh đậu đỏ, dáng vẻ cô ấy trông bình tĩnh hơn so với Triệu Thanh Thanh một ít, “Thanh Thanh, ngồi xuống đi, cô cũng nên uống một ly trà hạ nhiệt.”
“Đừng lo lắng, tạp chí của chúng ta nhất định sẽ bán được.”
Danh sách chương