Tuy rằng chân Tô Hiểu Mạn bị thương, nhưng vẫn có thể đi nuôi tằm giúp mọi người, phòng nuôi tằm cùng lắm cũng chỉ là căn nhà ở rộng 30 mét vuông, làm việc bên trong đó cũng xem như khá tiện cho người có cái chân không linh hoạt lắm.
Lúc sau là việc lột kén, cũng thích hợp với người già không quá linh hoạt tới làm, như vậy có thể khai phá rất nhiều nguồn sức lao động tới tham gia làm việc, đạt được nhiều công điểm.
Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng cùng nhau chăm sóc lứa tằm đã từng bị bệnh kia, những con tằm bị bệnh đã được nhặt bỏ ra ngoài hết, hôm nay còn dư lại tằm bị bệnh chắc khoảng một hai con, còn những con còn lại đều có trạng thái rất tốt.
Chị Thuận cũng cảm thấy ngạc nhiên, “sau khi giao lứa tằm này cho hai người nhìn bắt đầu tốt hơn nhiều rồi, ngày hôm qua tôi còn lo lắng tất cả sẽ như đá ném lên sông.”
“Chờ mấy ngày nữa xem chất lượng kết kén như thế nào.”
Tô Hiểu Mạn cười cười, công cụ nuôi tằm đều đã đổi hết, tiêu độc, hẳn là sẽ không xảy ra sự cố nào quá lớn.
Trước kia nuôi tằm, có người nói Tô Hiểu Mạn rất có duyên với tằm, trước đó cô tự tay nuôi tằm, kén kết vừa dày vừa tốt, chất lượng là loại thượng thừa.
Những con tằm này trước mắt sắp nhả tơ, chúng nó không cần phải ngủ nữa, ngày nào cũng ăn uống điên cuồng, sau vài ngày liên tục ăn uống thì sẽ biến thành màu vàng và chui vào ô vuông nhỏ để nhả tơ kết kén.
Bởi vậy mấy ngày này số lá dâu tiêu hao là lớn nhất.
Tô Hiểu Mạn nhìn đám tằm lớn nằm trên lá dâu gặm qua gặm lại, thấy chúng nó thật sự chăm chỉ ăn cơm như người.
— Người ăn cơm, hồn cũng ăn cơm.
Chị Thuận đi đến, Tô Hiểu Mạn nói chuyện với chị vài câu, hai người nói chút về cách chăm sóc và quản lí tằm lớn và tằm nhỏ, cũng có một số biện pháp nuôi tằm khoa học ít tốn công sức, như là làm sao khống chế lượng lá dâu cần dùng, số lượng tằm nhỏ nuôi nấng bao nhiêu là đủ, tằm to thì nên nuôi như thế nào để có kén tằm với chất lượng tốt nhất…
Hai người nói chuyện vô cùng hợp lý, chị Thuận càng ngày càng thích Tô Hiểu Mạn, “Nếu mà cô là người trong thôn chị, chị rất muốn giữ cô lại tổ của chị làm việc, tới lúc đó sản lượng thu hoạch của tổ chúng ta phỏng chừng còn lớn hơn nữa.”
“Chị sang phòng nuôi tằm bên chỗ chị Văn xem đây, lần trước chị ấy bảo chị đưa chị ấy một đám tằm non được nuôi tốt….”
Dứt lời, chị Thuận rời đi.
Tô Hiểu Mạn ngồi ở trên ghế nhỏ, kiểm tra độ tươi mới của một đám lá dâu tằm, chọn lựa những lá không còn tốt ra.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng tranh chấp cãi nhau, là tiếng của hai người phụ nữ, trông đó một người là Chu Hiểu Phượng.
“Chu Hiểu Hồng, chị tới đây làm gì? Chị Thuận đã bảo chị đừng tới rồi mà.”
Đây là tiếng của Chu Hiểu Phượng.
Tiếng của một người phụ nữ khác thì nhu nhu nhược nhược, mang theo chút khóc nức nở, trong giọng nói để lọ ra nỗi ủy khuất vô hạn, “ Hiểu Phượng, để chị làm việc cùng với bọn em đi, chị biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa, chẳng qua là do chị nhất thời không cẩn thận… cho chị thêm một cơ hội nữa được không?”
Chu Hiểu Phượng cười lạnh: “Chu Hiểu Hồng, chị có cái dạng tính cách như thế nào còn nghĩ rằng không ai biết sao? Chị đã phạm sai lầm, sẽ không có ai cho chị cơ hội làm lại lần nữa đâu.”
Chu Hiểu Hồng cực kì ủy khuất: “Chị thật sự biết sai rồi, ai cũng phạm sai lầm cả, chị cũng chỉ phạm vào cái sai lầm mà bất cứ cô gái nào nuôi tằm cũng sẽ gặp phải.”
“Chị Thuận sẽ không gặp, tôi cũng không bao giờ, rõ ràng là chị không hề có trách nhiệm, chị chỉ muốn lười biếng mà thôi, chị Thuận sẽ không cho chị thêm bất cứ cơ hội nào nữa, chị đi về đi.”
“Đều tại vì chị, Chu Hiểu Hồng, chị khiến cho cả đám tằm kia bị bệnh, nhóm chị Thuận tổn thất lớn thế nào, nhiều tâm huyết và nỗ lực như vậy mà tất cả đều bị uổng phí.”
“Thế mà chị còn không biết xấu hổ đứng đây mà khóc, Chu Hiểu Hồng, nếu tôi là chị, tôi sẽ cảm thấy không còn mặt mũi nào tới gặp chị Thuận nữa, vậy mà chị còn chạy tới đây, sao mặt chị có thể dày như vậy được chứ, người trong thôn đã cho chị bao nhiêu cơ hội rồi?”
Chu Hiểu Phượng không biết cãi nhau như thế nào cả, lúc đối mặt với Chu Hiểu Hồng, cô ấy tức tới khó thở cũng không nói ra được lời quá phận nào.
Từ nhỏ tới lớn Chu Hiểu Phượng đều chán ghét Chu Hiểu Hồng.
Người phụ nữ tên Chu Hiểu Hồng này trộm lấy đi của cô không biết bao nhiêu thứ, không phát hiện đành tự nhận mình xui xẻo, phát hiện ra thì Chu Hiểu Hồng liền bắt đầu khóc lóc náo loạn, nói rằng mình không cẩn thận lấy nhầm, làm Chu Hiểu Phượng hận tới ngứa răng ngứa lợi.
Có một lần Chu Hiểu Phượng làm lớn chuyện tới mức sắp đưa cô ta tới đồn công an, nhưng mà người mang họ Chu trong thôn không ai đồng ý cả, đều mang họ Chu, đều là thân thích, tìm hướng khoan dung độ lượng mà đi, không thể làm tới mức mất hết thanh danh, cho dù có đánh gãy tay thì xương cốt vẫn gắn liền với gân mà.
Khi đó dáng người Chu Hiểu Phượng nhỏ, cũng rất dễ lừa, sau mỗi lần Chu Hiểu Hồng đều xin lỗi đều làm ra vẻ hai chị em tốt mà lấy lòng cô mấy ngày, sau khi dỗ dành tới khi Chu Hiểu Phượng tin là thật thì sau đó lại bắt đầu làm chuyện xấu.
Bây giờ Chu Hiểu Phượng sẽ không bao giờ tin lời Chu Hiểu Hồng nói nữa.
Cô đang ngóng trông ôn thần này lấy chồng và ra khỏi thôn của bọn họ.
“Chu Hiểu Phượng! Chẳng phải cô cũng là đứa không biết xấu hổ hay sao?” Ngữ khí nhu nhược ủy khuất của Chu Hiểu Hồng lúc này bắt đầu thay đổi, đề cao âm lượng lên: “Tôi cùng lắm cũng chỉ phạm một cái sai lầm nhỏ, đúng vậy, có một số tằm lớn bị chết, nhưng mà cô thì sao, tôi nghe nói cô cắt hỏng vải đỏ anh TQ đưa tới rồi.”
“Mấy con tằm đó chết đáng giá bao nhiêu tiền đâu? Nhưng còn chỗ vải đỏ đó tốn bao nhiêu tiền? Cô còn có mặt mũi mà mắng tôi? Những mảnh vải đỏ đó là do anh TQ cực khổ kiếm về, cô làm uổng phí bao nhiêu tâm huyết của anh ấy?”
“Cô mới xấu xa không biết xấu hổ!”
“Chị mới là đồ không biết xấu hổ!”
Hai mắt Chu Hiểu Phượng đỏ lên, trừng mắt nhìn Chu Hiểu Hồng trước mặt, Chu Hiểu Hồng cũng không cam lòng yếu thế, hai người giương cung bạt kiếm, thiếu chút nữa là lao vào đánh nhau rồi.
Tô Hiểu Mạn chống nạn đi ra: “...”
Chu Hiểu Phượng nhìn thấy cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Chị Hiểu Mạn.”
Chu Hiểu Hồng thấy có người khác ở đây, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng, lại biến thành bộ dáng nhu nhu nhược nhược như bông hoa trắng nhỏ dễ bị bắt nạt, bởi vì cô ta xinh đẹp, không ít đàn ông trong thôn thích bộ dạng này của cô ta, “ Hiểu Phượng, sao em có thể làm như vậy…”
Đang nói thì nhìn thấy gương mặt của Tô Hiểu Mạn, thần sắc Chu Hiểu Hồng biểu hiện ra vài phần khác thường, người phụ nữ xa lạ xinh đẹp này, hẳn là người xứ khác tới trong thôn bọn họ để học tập, nhưng mà thật sự cô quá xinh đẹp.
Người phụ nữ này còn đẹp hơn cả hoa đào tháng ba vài phần, vừa có khí chất lại tự nhiên hào phóng, không giống như một cô gái lớn lên trong thôn quê chút nào cả, có lẽ là thanh niên trí thức từ trong thành phố tới, trông có vẻ rất phóng khoáng, giống như là tiểu thư khuê các được gia đình chăm sóc nuôi dạy tỉ mỉ.
Sắc mặt Chu Hiểu Hồng bỗng dưng xuất hiện vài phần ghen ghét sinh ra dữ tợn, đối phương xuất hiện làm cô ta xinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, Chu Hiểu Hồng rất chán ghét những cô gái xinh đẹp, còn đặc biệt ghét những người xinh đẹp hơn cô ta.
“Dựa vào cái gì mà các cô có thể nuôi? Các cô thật quá đáng.”
“Những con tằm đó là do tôi nuôi nấng trước, hiện tại đã sắp kết kén rồi bắt đầu đuổi tôi đi, thật quá đáng.” Đôi mắt Chu Hiểu Hồng phiến hồng, làm ra vẻ đã chịu nỗi ủy khuất cực kì lớn.
Tô Hiểu Mạn nhìn cô ta chăm chú: “Tôi nghe được chuyện của cô ở chỗ chị Thuận, lúc tằm còn nhỏ thì do chị Thuận cực khổ nuôi dưỡng, cô mới tới đây nuôi được mấy ngày? Mới mấy ngày thôi đã xảy ra chuyện rồi, cô còn không biết xấu hổ tới đây đòi chia sao?”
“Chờ tới khi kết kén, nên chia cho tôi thì vẫn phải chia cho tôi, dựa vào đâu mà tôi làm việc không công cho chị ta?”
Chu Hiểu Phượng nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước đó chị làm bao nhiêu ngày thì tính cho chị bấy nhiêu.”
“Sau khi kết kén rồi xem chất lượng xong còn phải chia cho tôi một phần,”
Chu Hiểu Phượng thật sự cảm thấy người trước mặt này quá đáng giận: “Chị cũng chẳng nuôi được mấy ngày, chị còn không biết xấu hổ mà đòi chia cái này à?”
Lúc sau là việc lột kén, cũng thích hợp với người già không quá linh hoạt tới làm, như vậy có thể khai phá rất nhiều nguồn sức lao động tới tham gia làm việc, đạt được nhiều công điểm.
Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng cùng nhau chăm sóc lứa tằm đã từng bị bệnh kia, những con tằm bị bệnh đã được nhặt bỏ ra ngoài hết, hôm nay còn dư lại tằm bị bệnh chắc khoảng một hai con, còn những con còn lại đều có trạng thái rất tốt.
Chị Thuận cũng cảm thấy ngạc nhiên, “sau khi giao lứa tằm này cho hai người nhìn bắt đầu tốt hơn nhiều rồi, ngày hôm qua tôi còn lo lắng tất cả sẽ như đá ném lên sông.”
“Chờ mấy ngày nữa xem chất lượng kết kén như thế nào.”
Tô Hiểu Mạn cười cười, công cụ nuôi tằm đều đã đổi hết, tiêu độc, hẳn là sẽ không xảy ra sự cố nào quá lớn.
Trước kia nuôi tằm, có người nói Tô Hiểu Mạn rất có duyên với tằm, trước đó cô tự tay nuôi tằm, kén kết vừa dày vừa tốt, chất lượng là loại thượng thừa.
Những con tằm này trước mắt sắp nhả tơ, chúng nó không cần phải ngủ nữa, ngày nào cũng ăn uống điên cuồng, sau vài ngày liên tục ăn uống thì sẽ biến thành màu vàng và chui vào ô vuông nhỏ để nhả tơ kết kén.
Bởi vậy mấy ngày này số lá dâu tiêu hao là lớn nhất.
Tô Hiểu Mạn nhìn đám tằm lớn nằm trên lá dâu gặm qua gặm lại, thấy chúng nó thật sự chăm chỉ ăn cơm như người.
— Người ăn cơm, hồn cũng ăn cơm.
Chị Thuận đi đến, Tô Hiểu Mạn nói chuyện với chị vài câu, hai người nói chút về cách chăm sóc và quản lí tằm lớn và tằm nhỏ, cũng có một số biện pháp nuôi tằm khoa học ít tốn công sức, như là làm sao khống chế lượng lá dâu cần dùng, số lượng tằm nhỏ nuôi nấng bao nhiêu là đủ, tằm to thì nên nuôi như thế nào để có kén tằm với chất lượng tốt nhất…
Hai người nói chuyện vô cùng hợp lý, chị Thuận càng ngày càng thích Tô Hiểu Mạn, “Nếu mà cô là người trong thôn chị, chị rất muốn giữ cô lại tổ của chị làm việc, tới lúc đó sản lượng thu hoạch của tổ chúng ta phỏng chừng còn lớn hơn nữa.”
“Chị sang phòng nuôi tằm bên chỗ chị Văn xem đây, lần trước chị ấy bảo chị đưa chị ấy một đám tằm non được nuôi tốt….”
Dứt lời, chị Thuận rời đi.
Tô Hiểu Mạn ngồi ở trên ghế nhỏ, kiểm tra độ tươi mới của một đám lá dâu tằm, chọn lựa những lá không còn tốt ra.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng tranh chấp cãi nhau, là tiếng của hai người phụ nữ, trông đó một người là Chu Hiểu Phượng.
“Chu Hiểu Hồng, chị tới đây làm gì? Chị Thuận đã bảo chị đừng tới rồi mà.”
Đây là tiếng của Chu Hiểu Phượng.
Tiếng của một người phụ nữ khác thì nhu nhu nhược nhược, mang theo chút khóc nức nở, trong giọng nói để lọ ra nỗi ủy khuất vô hạn, “ Hiểu Phượng, để chị làm việc cùng với bọn em đi, chị biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa, chẳng qua là do chị nhất thời không cẩn thận… cho chị thêm một cơ hội nữa được không?”
Chu Hiểu Phượng cười lạnh: “Chu Hiểu Hồng, chị có cái dạng tính cách như thế nào còn nghĩ rằng không ai biết sao? Chị đã phạm sai lầm, sẽ không có ai cho chị cơ hội làm lại lần nữa đâu.”
Chu Hiểu Hồng cực kì ủy khuất: “Chị thật sự biết sai rồi, ai cũng phạm sai lầm cả, chị cũng chỉ phạm vào cái sai lầm mà bất cứ cô gái nào nuôi tằm cũng sẽ gặp phải.”
“Chị Thuận sẽ không gặp, tôi cũng không bao giờ, rõ ràng là chị không hề có trách nhiệm, chị chỉ muốn lười biếng mà thôi, chị Thuận sẽ không cho chị thêm bất cứ cơ hội nào nữa, chị đi về đi.”
“Đều tại vì chị, Chu Hiểu Hồng, chị khiến cho cả đám tằm kia bị bệnh, nhóm chị Thuận tổn thất lớn thế nào, nhiều tâm huyết và nỗ lực như vậy mà tất cả đều bị uổng phí.”
“Thế mà chị còn không biết xấu hổ đứng đây mà khóc, Chu Hiểu Hồng, nếu tôi là chị, tôi sẽ cảm thấy không còn mặt mũi nào tới gặp chị Thuận nữa, vậy mà chị còn chạy tới đây, sao mặt chị có thể dày như vậy được chứ, người trong thôn đã cho chị bao nhiêu cơ hội rồi?”
Chu Hiểu Phượng không biết cãi nhau như thế nào cả, lúc đối mặt với Chu Hiểu Hồng, cô ấy tức tới khó thở cũng không nói ra được lời quá phận nào.
Từ nhỏ tới lớn Chu Hiểu Phượng đều chán ghét Chu Hiểu Hồng.
Người phụ nữ tên Chu Hiểu Hồng này trộm lấy đi của cô không biết bao nhiêu thứ, không phát hiện đành tự nhận mình xui xẻo, phát hiện ra thì Chu Hiểu Hồng liền bắt đầu khóc lóc náo loạn, nói rằng mình không cẩn thận lấy nhầm, làm Chu Hiểu Phượng hận tới ngứa răng ngứa lợi.
Có một lần Chu Hiểu Phượng làm lớn chuyện tới mức sắp đưa cô ta tới đồn công an, nhưng mà người mang họ Chu trong thôn không ai đồng ý cả, đều mang họ Chu, đều là thân thích, tìm hướng khoan dung độ lượng mà đi, không thể làm tới mức mất hết thanh danh, cho dù có đánh gãy tay thì xương cốt vẫn gắn liền với gân mà.
Khi đó dáng người Chu Hiểu Phượng nhỏ, cũng rất dễ lừa, sau mỗi lần Chu Hiểu Hồng đều xin lỗi đều làm ra vẻ hai chị em tốt mà lấy lòng cô mấy ngày, sau khi dỗ dành tới khi Chu Hiểu Phượng tin là thật thì sau đó lại bắt đầu làm chuyện xấu.
Bây giờ Chu Hiểu Phượng sẽ không bao giờ tin lời Chu Hiểu Hồng nói nữa.
Cô đang ngóng trông ôn thần này lấy chồng và ra khỏi thôn của bọn họ.
“Chu Hiểu Phượng! Chẳng phải cô cũng là đứa không biết xấu hổ hay sao?” Ngữ khí nhu nhược ủy khuất của Chu Hiểu Hồng lúc này bắt đầu thay đổi, đề cao âm lượng lên: “Tôi cùng lắm cũng chỉ phạm một cái sai lầm nhỏ, đúng vậy, có một số tằm lớn bị chết, nhưng mà cô thì sao, tôi nghe nói cô cắt hỏng vải đỏ anh TQ đưa tới rồi.”
“Mấy con tằm đó chết đáng giá bao nhiêu tiền đâu? Nhưng còn chỗ vải đỏ đó tốn bao nhiêu tiền? Cô còn có mặt mũi mà mắng tôi? Những mảnh vải đỏ đó là do anh TQ cực khổ kiếm về, cô làm uổng phí bao nhiêu tâm huyết của anh ấy?”
“Cô mới xấu xa không biết xấu hổ!”
“Chị mới là đồ không biết xấu hổ!”
Hai mắt Chu Hiểu Phượng đỏ lên, trừng mắt nhìn Chu Hiểu Hồng trước mặt, Chu Hiểu Hồng cũng không cam lòng yếu thế, hai người giương cung bạt kiếm, thiếu chút nữa là lao vào đánh nhau rồi.
Tô Hiểu Mạn chống nạn đi ra: “...”
Chu Hiểu Phượng nhìn thấy cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Chị Hiểu Mạn.”
Chu Hiểu Hồng thấy có người khác ở đây, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng, lại biến thành bộ dáng nhu nhu nhược nhược như bông hoa trắng nhỏ dễ bị bắt nạt, bởi vì cô ta xinh đẹp, không ít đàn ông trong thôn thích bộ dạng này của cô ta, “ Hiểu Phượng, sao em có thể làm như vậy…”
Đang nói thì nhìn thấy gương mặt của Tô Hiểu Mạn, thần sắc Chu Hiểu Hồng biểu hiện ra vài phần khác thường, người phụ nữ xa lạ xinh đẹp này, hẳn là người xứ khác tới trong thôn bọn họ để học tập, nhưng mà thật sự cô quá xinh đẹp.
Người phụ nữ này còn đẹp hơn cả hoa đào tháng ba vài phần, vừa có khí chất lại tự nhiên hào phóng, không giống như một cô gái lớn lên trong thôn quê chút nào cả, có lẽ là thanh niên trí thức từ trong thành phố tới, trông có vẻ rất phóng khoáng, giống như là tiểu thư khuê các được gia đình chăm sóc nuôi dạy tỉ mỉ.
Sắc mặt Chu Hiểu Hồng bỗng dưng xuất hiện vài phần ghen ghét sinh ra dữ tợn, đối phương xuất hiện làm cô ta xinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, Chu Hiểu Hồng rất chán ghét những cô gái xinh đẹp, còn đặc biệt ghét những người xinh đẹp hơn cô ta.
“Dựa vào cái gì mà các cô có thể nuôi? Các cô thật quá đáng.”
“Những con tằm đó là do tôi nuôi nấng trước, hiện tại đã sắp kết kén rồi bắt đầu đuổi tôi đi, thật quá đáng.” Đôi mắt Chu Hiểu Hồng phiến hồng, làm ra vẻ đã chịu nỗi ủy khuất cực kì lớn.
Tô Hiểu Mạn nhìn cô ta chăm chú: “Tôi nghe được chuyện của cô ở chỗ chị Thuận, lúc tằm còn nhỏ thì do chị Thuận cực khổ nuôi dưỡng, cô mới tới đây nuôi được mấy ngày? Mới mấy ngày thôi đã xảy ra chuyện rồi, cô còn không biết xấu hổ tới đây đòi chia sao?”
“Chờ tới khi kết kén, nên chia cho tôi thì vẫn phải chia cho tôi, dựa vào đâu mà tôi làm việc không công cho chị ta?”
Chu Hiểu Phượng nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước đó chị làm bao nhiêu ngày thì tính cho chị bấy nhiêu.”
“Sau khi kết kén rồi xem chất lượng xong còn phải chia cho tôi một phần,”
Chu Hiểu Phượng thật sự cảm thấy người trước mặt này quá đáng giận: “Chị cũng chẳng nuôi được mấy ngày, chị còn không biết xấu hổ mà đòi chia cái này à?”
Danh sách chương